“Không có chuyện gì là tốt rồi” Giọng nói Minh Tranh vẫn lạnh lùng như trước, làm cho người khác không dám tới gần, Minh Vanh đưa mắt nhìn “Lão đại, em thật sự xin lỗi anh”
“Biết lỗi là được rồi, sau này từ từ trả lại cho anh”
Lý Vận Linh mới từ phòng nghỉ bước ra, mắt hơi đỏ, bà dùng nước lạnh rửa mặt,nhưng vẫn không vực dậy nổi tinh thần “Minh Tranh, con đến rồi àh?”
“Bác gái” La Văn Anh đang đứng cạnh Minh Vanh liền mở miệng chào hỏi .
“Văn Anh cũng ở đây à?” Trên mặt Lý Vận Linh hiện lên một chút ý cười “Tan làm là tới đây luôn sao?”
“Vâng ạ, công ty hôm nay không nhiều việc lắm”
Mấy người ở trong phòng bệnh không bao lâu, Lý Vận Linh bảo Phó Nhiễm mang mọi người tới phòng nghỉ, Minh Vanh cần được tĩnh dưỡng, nói cho cùng với bệnh tình của anh thì không nên tập trung đông người, anh cần thời gian để hồi phục.
La Văn Anh và Phó Nhiễm ngồi cạnh nhau, Minh Thành Hữu đem mọi chuyện đại khái nói cho Minh Tranh biết, nghe xong, Minh Tranh cũng không có phản ứng gì. Môi Lý Vận Linh trắng bệch, tinh thần không tốt, La Văn Anh mở miệng khuyên nhủ “Bác gái, nếu người đã không có chuyện gì, cũng là may mắn lắm rồi, bác đừng có lo lắng
Lý Vận Linh càng ngày càng thích La Văn Anh “Ừ, như bây giờ cũng tốt rồi, không có việc gì nữa rồi”
Minh Vanh ngồi không bao lâu liền nói “Eve, chúng ta đi thôi”
Lý Vận Linh lôi kéo cánh tay La Văn Anh “Ngồi đây đi, lát cùng nhau đi ăn cơm luôn:
La Văn Anh khó xử nhìn Minh Tranh.
“Bữa cơm này khẳng định em ăn được chứ?” Minh Tranh đứng dậy, không quay đầu lại, nói một câu như thế “Nếu như em muốn ở lại đây cũng được, lát nữa tự đi taxi về công ty, nhưng nhớ đừng về trễ, buổi chiều còn có cuộc họp cần em làm chủ trì”
Nói xong, người đã bước ra khỏi phòng.
Lý Vận Linh thấy thế, vẻ mặt xấu hổ, ngượng ngùng nhìn La Văn Anh.
“Bác gái, để sau nha, còn nhiều cơ hội mà”
“Được” Lý Vận Linh buông tay ra “Tiểu Nhiễm, con tiễn Văn Anh đi”
Phó Nhiễm cùng La Văn Anh đi trên hành lang bệnh viện, nhìn thấy bóng dáng Minh Tranh sắp biến mất nơi ngã rẽ, Phó Nhiễm khẽ cười “Anh cả thiệt là”
“Anh ấy vẫn như thế, không để ý gì cả”
“Mình hiểu được” Phó Nhiễm và La Văn Anh sóng vai đi vè phía trước “Nhưng dù sao cũng là m.á.u mủ tình thâm,hơn nữa hiện tại chuyện của anh hai đối với mẹ là một đả kích rất lớn, nếu mà hai người ấy có thể giải quyết được khúc mắc, hẳn là điều tốt nhất”
Minh Tranh lấy xe, rồi chờ ở trước
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-764.html.]
La Văn Anh và Phó Nhiễm đi rất chậm, Minh Tranh xuống xe, bước vào trong đại sảnh chờ hai người, Phó Nhiễm tiễn La Văn Anh tới cửa “Hai nguwoif có việc thì về trước đi”
La Văn Anh cũng biết, Minh Tranh làm gì có việc bận, chỉ là tìm cái cớ để rời khỏi bệnh viện mà thôi.
Cô đi thao anh, bước xuống bậc thang, Minh Tranh dừng lại cước bộ, xoay người như muốn nói với Phó Nhiễm cái gì đó, La Văn Anh đi sau xém chút nữa đụng vào lưng anh, Phó Nhiễm lúc này đã tới trước thang máy rồi “Anh sao vậy?”
Minh Tranh hồi phục tinh thần lại “Không có gì, đi ăn thôi”
Anh định nói với Phó Nhiễm, dặn dò cô nghỉ ngơi nhiều một chút.
La Văn Anh nhìn theo bóng dáng của anh, trong lòng cảm thấy chua xót.
Không phải cô lòng dạ hẹp hòi, nhưng biểu tình của anh, hành đông của anh, có lẽ anh không kiềm chế được.
Ngồi vào vị trí lái phụ, La Văn Anh thắt dây an toàn vào.
Minh Tranh khởi động xe “Muốn ăn gì đây?”
Cô đưa tay vỗ vỗ mặt “Gì cũng được”
“Ăn lẩu nha?”
“Không muốn” La Văn Anh đưa mắt nhìn gương chiếu hậu, nhìn thấy bệnh viện đã khuất xa trong tầm mắt, cô do dự một lát, ánh mắt nhìn vào một bên mặt của Minh Tranh “Lão đại”
“n?”
“Có phải anh còn thích Phó Nhiễm? Minh Tranh đưa mắt nhìn La Văn Anh, bạc môi mỏng khẽ nhếch lên, hai tay đặt trên tay lái, La Văn Anh khẩn trương chờ đợi đáp án của anh.
“Vì sao em lại hỏi như vậy?”
Cô đơn giản chỉ muốn làm rõ vấn đè này mà thôi “Em có cảm giác như vậy”
Minh Tranh đưa mắt nhìn cô, trên mặt hiện lên một chút băn khoăn, sau đó khẽ cười nói “Vẫn nên nghĩ là trưa nay ăn gì đi”
Anh không chịu trả lời, La Văn Anh cũng biết được nguyên nhân.
Chỉ có cô ngốc ngếch nên mói muốn biết sự thật.
La Văn Anh đưa tay day trán, bàn tay che đi sự mất mát trong đáy mắt “Về công ty đi, tùy tiện ăn cái gì đó rồi nghỉ ngơi”
“Sao thế, tối qua không ngủ được sao?”
“Ừ, có một chút”