Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 766

Cập nhật lúc: 2025-05-25 12:00:21
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô lại “Anh khẳng định, lần này sẽ ở bên cạnh em, không ròi đi đâu hết, ngay cả thời điểm em sinh con anh cũng ở bên cạnh em”

 

Phó Nhiễm cười cười “Thôi đi, em nghe nói nếu đàn ông ở trong phòng sinh cùng phụ nữ về sau sẽ có di chứng”.

 

“Di chứng gì?” Minh Thành Hữu nghiêng đầu “Sẽ bị bụng ư?”

 

Phó Nhiễm đang ăn cháo, nghe anh nói suýt bị sặc.

 

Cô tiến tới bên cạnh anh, nói nhỏ vào tai anh, vẻ mặt anh hiện lên sự khó tin “Thật sư?”

 

“Ừ, cho nên, anh có sợ không ta?”

 

“Hậu quả như thế, quả thật đáng sợ, không phải như vậy chứ?”

 

“Anh có thể thử xem” Phó Nhiễm ngồi xuống bàn rồi tiếp tục ăn cháo. Minh Thành Hữu nửa tin nửa ngờ. “Về sau thật sự sẽ như vậy ư?”

 

“Có thể cảm thấy nó rất kinh khủng”

 

Minh Thành Hữu gục đầu xuống, Phó Nhiễm cảm thấy vui vẻ.

 

Cô đẩy đẩy vai anh “Sao, bị dọa đến chóng váng rồi à?”

 

Phó Nhiễm đứng lên, Minh Thành Hữu đưa tay ôm chặt cô “Lúc đó hẳn rất đau, cũng rât tuyệt vọng phải không?”

 

Phó Nhiễm hồi tưởng lại cảnh mình ở trong phòng sinh “n, thật sự là đau đến c.h.ế.t đi sống lại”

 

Trở lại phòng ngủ, Phó Nhiễm nằm trong lòng Minh Thành Hữu xem tivi, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, cô cảm giác được có một cánh tay đang di chuyển, các đầu ngón tay xuyên qua áo ngủ, rồi nhích dần tới chân cô.

 

Cô nói trong giấc ngủ “Đừng náo loạn, em buồn ngủ lắm”

 

TV vẫn đang mở, một nam chính trong phim truyền hình đang nói tiếng anh cực kỳ lưu loát, nhưng Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu không hề chú ý tới.

 

Phó Nhiễm mơ màng nói “Để lần khác đi, em mệt quá, chỉ muốn thôi”

 

Tiếng nói nhõng nhẽo, mang theo sự hờn dỗi, Minh Thành Hữu biết cô rất mệt.

 

Đầu ngón tay chạm vào quần trong của cô, cuối cùng Phó Nhiễm cũng mở mắt ra, cô gối đầu lên vai anh, ánh mắt hai người chạn nhau, trong mắt anh ẩn chứa một cái nhìn đầy dục vọng.

 

“Nơi này còn đau không?”

 

Anh đưa tay chỉ chỉ vào chỗ nhạy cảm của cô.

 

Phó Nhiễm đang buồn ngủ, nghe những câu này của anh, liền đưa mắt nhìn anh, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

 

Minh Thành Hữu lặp lại câu hỏi, bạc môi cơ hồ chạm vào vành tai cô.

 

Phó Nhiễm cảm thấy mủi lòng, nhưng cô cũng không muốn khóc, cô khép chân lại “Khờ thật, đã qua lâu lắm rồi, làm gì còn đau nữa”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-766.html.]

Anh cúi đầu, ngón tay ấn nhẹ một cái, cô vội đưa tay ra ôm lấy cổ anh rồi hôn anh “ Thực xin lỗi, vừa này là em đùa giỡn anh”

 

Minh Thành Hữu ôm chặt cô vào trong n.g.ự.c “Một người phụ nữ chịu sinh con cho một người đàn ông, em có biết, sự đền đáp tốt nhất dành cho người phụ nữ đó là gì không?”

 

“Là cái gì?” Phó Nhiễm hỏi

 

“Là sự trung thành, phải trung thành tuyệt đối với người phụ nữ của chính mình”

 

Cô nghe tiếng đập thình thịch trong lồng n.g.ự.c của anh, trong lòng không thể kiềm chế được, cô mỉm cười hạnh phúc.

 

Minh Thành Hữu đem Minh Vanh và Hứa Dung trở về Minh gia, vì Minh Vanh không lên lầu được, cho nên Lý Vận Linh sai người dọn dẹp căn phòng ở tầng trệt dành cho anh “Dung Dung, đến lúc bụng con lớn đi đứng cũng bất tiện, ở dưới này mẹ cũng tùy thời mà chăm sóc con”

 

“Mẹ” Hứa Dung kéo tay bà “Minh Vanh muốn ròi khỏi thành phố này”

 

“Tại sao?”

 

Hứa Dung cúi đầu, không nói lời nào.

 

Lý Vận Linh không cần nghĩ cũng đoán được “Ba mẹ con biết chuyện Minh Vanh bị ngã và liệt sao?”

 

Hứa Dung không nhịn được, nước mắt rơi xuống, cô đưa tay lau khóe mắt.

 

“Cuố điện thoại ngày đó của con mẹ vô tình nghe được, mẹ cũng như tất cả người mẹ khác, mẹ biết suy nghĩ của ba mẹ con cũng là điều hiển nhiên, nhưng dù sao đây cũng là chuyện đại sự cả đời, Dung Dung, có thể sau này Minh Vanh sẽ không thể đi đứng bình thường được nữa, con…”Lý Vận Linh muốn nói rồi lại thôi.

 

“Mẹ, nếu thật sự ngày đó Minh Vanh bị ngã xuống vực mà chết, con sẽ sinh đứa bé này và không bao giờ kết hôn nữa, như bây giờ là tốt rồi, mỗi ngày con có thể được nhìn thấy anh ấy. Tình yêu không cần gì cả, chỉ cần con cảm thấy hạnh phúc bên anh ấy là được”

 

Lý Vận Linh nghe Hứa Dung nói, trước kia bà cảm thấy cô đầu óc đơn giản, giờ nghĩ lại, đơn giản cũng có điểm tốt.

 

“Dung Dung, trước tiên con vào phòng khách ngồi đi, mẹ đi nói chuyện với Minh Vanh”

 

“Vâng ạ”

 

Minh Thành Hữu từ phong của Minh Vanh bước ra ngoài, Phó Nhiễm bưng một ly nước trái cây cho Hứa Dung.

 

Trong phòng, Lý Vận Linh nhìn Minh Vanh đang

 

Lý Vận Linh kéo rèm cửa ra “Cửa sổ nằm ở hướng nam, mỗi khi mặt trời lên con có thể kéo rèm ra phơi nắng.

 

“Mẹ” Minh Vanh nhìn bóng dáng của bà rồi nói “Hai ngày nữa chúng con sẽ đi”

 

“Đi đâu?”

 

“Con muốn ròi khỏi thành phố này”

 

Lý Vận Linh đi đến bên giường của Minh Vanh “Vẫn chưa nghĩ ra sao?”

 

“Con chỉ không muốn ở lại đây”

 

Lý Vận Linh ngồi ở méo giường “Đừng gạt mẹ, trong nhà của Dung Dung không đồng ý chuyện của hai đứa, mà hiện tại con và cô ấy cần phải nghỉ ngơi cho tốt, hai đứa có thể đi đâu? Án tử của Lý Bồi Ninh còn chưa định được, con cũng đừng nên rời khỏi đâu”

Loading...