"Ta đã gặp qua nó, nhưng Tiểu Nhiễm, không phải mẹ đã nói với con, sau này vẫn là ít qua lại với bạn bè như vậy, con cũng biết, Minh Phó hai nhà t thông gia, đến lúc đó những người có mặt đều có thể là nhân vật có mặt mũi,
ngộ nhỡ bạn của con không giữ miệng của mình hoặc là làm ra chút chuyện mất mặt, chẳng phải chúng sẽ khó ăn nói với Minh gia sao?"
Phó Nhiễm cụp tầm mắt xuống, kết quả này là dự tính ngay từ đầu của cô.
Phạm Nhàn giống như cũng cảm thấy nói như vậy là quá thẳng thắn.
"Chẳng qua ta nhìn cô gái tên là Mộ Mộ kia còn tạm được, có tri thức hiểu lễ nghĩa , cũng không nói nhiều, con có thể để cho nó tới đây."
"Mẹ, không cần."
Phó Nhiễm cắt ngang lời nói của Phạm Nhàn.
"Hôm nay con sẽ ra ngoài ăn cơm với Tống Chức cùng Mộ Mộ."
Phạm Nhàn nghe vậy, liền gật đầu.
"Tốt lắm, con đi ra ngoài đi."
Phó Nhiễm gọi một bàn ở trong tiệm cơm, mặc dù chỉ có ba người các cô.
Ăn cơm xong lại ra bên ngoài đi dạo phố, Phó Nhiễm sẽ đính hôn, làm hai cô bạn Tống Chức cùng Tần Mộ Mộ không thể không coi là đại lễ.
Tống Chức có gia cảnh bình thường, Tần Mộ Mộ bàn với cô mua một sợi dây chuyền, Phó Nhiễm cũng không khách sáo quá mức, la hét làm cho các cô đeo lên cho mình.
"Thật là đẹp mắt."
Xuyên qua tủ kính bên cạnh, Phó Nhiễm nhìn sợi dây chuyền trên cổ, mặc dù tính tình Tống Chức qua loa đại khái, nhưng Tần Mộ Mộ lại rất cẩn thận, Phó Nhiễm nghiêng người sang nhìn về phía hai người.
"Xèo Xèo, Mộ Mộ, thật xin lỗi, ngày đính hôn tớ không mời hai người tới được."
Tống Chức cũng đoán được phàn nào là bởi vì lý do gì, Tần Mộ Mộ thông cảm nói.
"Không có việc gì, với lại ngày đó tớ cùng Xèo Xèo có chuyện, vừa định nói cho cậu biết đấy."
"Đúng đó. "
Tống Chức đưa cánh tay ôm lấy cổ Phó Nhiễm.
"Chỉ là trước đó phải nói rõ, sau khi đính hôn cậu phải mời chúng tớ một bữa thật ngon, tớ muốn ăn bữa cơm tây."
"Rồi…" Phó Nhiễm cười lên. "Không thành vấn đề."
Tống Chức tự sờ sờ bụng mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-777.html.]
"Đi dạo phố lâu quá, làm tớ tiêu hóa tất cả cơm tối rồi, như vậy đi, để tỏ lòng thành ý của cậu, bây giờ mời chúng tớ đi ăn đồ nướng."
"Xèo Xèo." Tần Mộ Mộ cười. "Cậu thật là giống heo."
Tống Chức kéo hai người đi ra chỗ đường dành riêng cho người đi bộ, đi tới trước một quán nướng ngoài trời.
Phó Nhiễm nhìn quanh. "Hay là đi vào trong tiệm ăn đi."
"Tại đây vẫn tốt mà, trước kia chúng ta đi học vẫn thường ăn.’’
Tống Chức đưa trong tay đồ bỏ lên trên bàn sau chiếm chỗ nhi, cô đi gian hàng trước gọi thức ăn.
Phó Nhiễm cùng Tần Mộ Mộ lần lượt ngồi xuống. Mặc dù Tống Chức thường nói muốn làm ‘thịt’ Phó Nhiễm, nhưng mỗi khi đi ăn lại thấy đau lòng, luôn luôn chọn chỗ đơn giản mà không tốn kém mà vẫn có thể ăn no.
Minh Thành Hữu cùng bạn bè lũ lượt đi từ Mê Tính ra, ai cũng đều đi xe xịn, đúng lúc có người đề nghị đua vài vòng, sẵn đang có hơi men, hơn nữa Minh Thành Hữu cũng thích nên liền đồng ý. Dù vậy trong đầu vẫn nghĩ hôm nay bản thân uống nhiều nhất, lũ bạn thay nhau mời rượu, lần này không gục mới là lạ.
Huống Tử đưa Thành Hữu vào xe mình, quay qua nói với một tên bạn rượu khác, “Các cậu đi ra chỗ kia chờ đi, rẽ con đường nhỏ đó.”
Phía trước truyền đến tiếng huýt sáo, “Hiểu.”
Minh Thanh Hữu để tay lên ghế lái của Huống Tử, “Xe của tớ còn ở Mê Tính.”
“Tam thiếu,” Huống Tử cười giỡn, “Đua xe cũng cần trạng thái, hôm nay uống nhiều như vậy dễ gặp chuyện không may. Thôi thì nghe lời tớ, hẹn mọi người khi khác.”
Minh Thành Hữu đưa người về ngồi im trên ghế, cũng không nói thêm gì nữa.
Phía trước đèn xe sáng choang, thỉnh thoảng còn xen tiếng xe thể thao gầm rú xé rách màn đêm yên tĩnh, Huống Tử cười, “Bọn này có phải cố ý gây loạn để cảnh sát giao thông đến không vậy?”
Minh Thành Hữu quả thật uống khá nhiều, liền bảo Huống Tử mở cửa sổ xe.
Xe đi qua một lối nhỏ, phía trước tụ tập rất nhiều quầy hàng rong, trên mặt đất la liệt hộp cơm thừa bỏ đi. Hai bên chật ních hàng ăn đêm, mùi cơm chiên lẫn với đồ nướng xộc vào mũi Minh Thành Hữu khiến thiếu chút nữa là anh phun hết.
“Mẹ nó, hôm nào phải cho người dẹp chỗ này đi.”
“Đừng trông mặt mà bắt hình dong, chỗ này ăn cũng khá được đó.” Huống Tử chế nhạo, “Không tin xuống ăn thử?”
Ánh mắt hắn quét qua một quán nhỏ bên cạnh, tốc độ xe cũng chậm dần.
Minh Thành Hữu nhăn mày, “Làm gì thế? Nhanh đi đi.”
“Tam thiếu, kia có phải vợ cậu không?”
“Em gái cậu thì có!”
Huống Tử vội dừng xe bên đường, “Nhìn đi, thật mà.”
Minh Thành Hữu nhìn theo hướng tay Huống Tử đang chỉ, ở quán nướng ven đường có ba cô gái đang ngồi, trên bàn là một cái khay lớn chứa rất nhiều loại đồ nướng khác nhau, nhìn bộ dạng có vẻ là đang ăn mừng.