Minh Thành Hữu dù gặp nhiều, nhưng dù sao cũng là người sẽ ngủ chung giường, tướng mạo người ta như thế nào không thể không biết.
“Không nghĩ là vợ cậu lại hay đến nơi như thế này.”
Minh Thành Hữu nhìn Phó Nhiễm không hề chớp mắt.
“Ngon thật đấy, tớ thích nhất là ăn đồ nướng.” Tống Chức ăn ngấu ăn nghiến, Tần Mộ Mộ tướng ăn ưu nhã, “Xèo Xèo, lần nào đi ăn cậu cũng nói là thích nhất.”
Phó Nhiễm cố nhịn cười, Tống Chức giơ giơ xiên thịt dê, “Ăn ngon mà, thật đã.”
Ánh mắt Minh Thành Hữu lộ ra vẻ chán ghét, tự tay mở cửa x
Huống Tử vội nói, “Làm gì vậy?”
“Xuống gặp.”
“Tam thiếu!” Huống Tử vội vàng khóa cửa xe, “Muốn đi cậu cũng không đi được.”
Minh Thành Hữu thu chân, nhếch mép, “Vậy được, cậu đi đi.”
Huống Tử xuyên qua kính chiếu hậu nhìn người bên cạnh Minh Thành Hữu, “Liệt Tử, tỉnh rượu chưa?”
Người tên gọi Liệt Tử nghe vậy liền đẩy cửa xe đi xuống.
“Tiểu Nhiễm, cậu đã từng gặp Minh Thành Hữu chưa?”
“Nghe nói rất đẹp trai nha, có phải không?”
“Nói gì vậy?” Phó Nhiễm uống một ngụm coca, “Ăn gì cũng không lấp được miệng cậu.”
“Tớ tò mò mà, huống chi đối với tớ người đẹp trai luôn là hấp dẫn nhất.”
Một bàn tay đột nhiên chống lên mặt bàn, Tống Chức giật mình ngẩng đầu, “Oa!”
Phó Nhiễm cũng ngẩng đầu, “Anh là ai?”
Liệt Tử vẫn chưa tỉnh rượu, hơn nữa mỗi lần say rượu mặt đỏ bừng, Phó Nhiễm vừa nhìn qua liền cho rằng hắn không phải người tốt.
Liệt Tử đặt tay lên vai Tần Mộ Mộ buông lời trêu nghẹ, “Ngươi đẹp.”
Tần Mộ Mộ bị dọa cho sợ đến thất sắc, vội vàng đứng dậy đến bên Tống Chức.
Tống Chức không sợ hãi bật đứng dậy nói, “Anh đẹp trai này, uống nhiều rượu quá à?”
“Mấy người đẹp, theo chúng tôi chơi một chút, thế nào?” Liệt Tử nói xong chỉ tay về chiếc xe cách đó không xa.
Phó Nhiễm nhìn theo hướng tay hắn ta, Huống Tử kịp thời kéo cửa sổ, “Tên điên này, thật muốn hại c.h.ế.t chúng ta mà.”
Phó Nhiễm móc ví, thanh toán tiền rồi rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-778.html.]
Liệt Tử không nói hai lời, đứng chắn trước mặt cô.
Tống Chức đứng dậy, “Này, tên kia, muốn mượn rượu làm càn cũng nên nhìn người xem ngươi có dây nổi không.”
Liệt Tử vung tay khoác vai Phó Nhiễm, “Người đẹp.”
Huống Tử không khỏi chửi thầm, “Tên này xem ra uống say quá rồi.”
Minh Thành Hữu chỉ nhìn qua cửa sổ không nói lời nào.
Phó Nhiễm đẩy tay Liệt Tử, nghiêng người bước đi làm hắn ta lảo đảo suýt ngã. Phó Nhiễm cầm lấy lon coca đang uống dở trên bàn, “Xèo Xèo, Mộ Mộ, chúng ta đi thôi.”
Tống Chức trợn mắt nhìn Liệt Tử, “Còn lằng nhằng nữa đừng trách bà đây không nương tay.”
Vừa đi được hai bước, Liệt Tử cũng không buông tha đứng cản, “Nói cái gì đấy? Đừng nghĩ là ông đây muốn mời rượu các người. Nghĩ mình là ai thế? Được ông đây để mắt đến là các ngươi có phúc mấy đời đó.
Tần Mộ Mộ núp ở sau lưng Phó Nhiễm, Tống Chức quát lên như sấm, “Ở đâu ra tự nhiên lòi ra tên thần kinh, mau cút đi.”
“Xèo Xèo,” Phó Nhiễm kéo tay Tống Chức, “Tên này không đáng để ở đây nói nhảm, chúng ta đi thôi.”
Trong ba người thì Phó Nhiễm là người bình tĩnh nhất, Tần Mộ Mộ thì rúm ró sợ hãi trong khi Tống Chức nổi giận đùng đùng.
Huống Tử lấy điện thoại ra, “Chuyện lớn rồi nha, để tớ gọi Liệt Tử quay về.”
Minh Thành Hữu liền đứng dậy cầm điện thoại Huống Tử, “Hiếm khi náo nhiệt như này, để yên xem chuyện vui đi.”
Tống Chức hùng hùng hổ hổ kéo tay Tần Mộ Mộ rời đi, Phó Nhiễm cũng xoay người toan đi thì tay Liệt Tử lại đưa ra níu lại. Phó Nhiễm thuận chân gạt đổ chiếc ghế tròn bên cạnh làm hắn phải lùi lại tránh đi.
Tống Chức nghiêng đầu nhìn thấy cười ngặt nghẽo, Phó Nhiễm đẩy cô, “Đi nhanh lên, có gì buồn cười chứ.”
Kẻ say rượu điên điên khùng khùng nhưng chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Huống Tử nhìn qua cửa sổ, “May là họ không nhìn thấy chúng ta, không sau này hai người gặp nhau, có khi lột da cậu.”
Minh Thành Hữu hừ một tiếng, “Cô ta dám sao?”
Phó Nhiễm từ trong ví lấy ra chìa khóa xe, Tống Chức lại bắt đầu gào to, “Đúng rồi Tiểu Nhiễm, xe Audi kia mới mua sao.”
“Ừ.” Phó Nhiễm trả lời.
“Xem đi, đúng là nhà giàu khác hẳn nha, Audi đó, tớ đời này mơ còn không được.”
Tần Mộ Mộ cùng Tống Chức đi đằng trước, Minh Thành Hữu có thể nhìn rõ mặt Phó Nhiễm qua kính chiếu hậu, cô khẽ cúi thấp đầu như đang tìm đồ, khuôn mặt tinh xảo, ngũ quan đẹp mắt, nghe được lời Tống Chức nhưng cô không trả lời, khuôn mặt lộ vẻ phức tạp.
Huống Tử mở cửa sổ xe, môi mỏng bĩu một cái, vui vẻ huýt sáo làm cho bọn Tần Mộ Mộ đi bên cạnh sợ hãi lùi lại một bước.
Tống Chức kéo cô bước đi, “Đồ thần kinh.”
Huống Tử lơ đễnh, khép cửa sổ, Phó Nhiễm đằng sau cũng nhìn xe Huống Tử. Vừa nãy là kẻ say chỉ qua làm cô cũng nhìn sang, ở đây ngoài xe cô thì chiếc xe này là sang nhất.
Qua lớp cửa kính, người bên trong có thể nhìn rõ bên ngoài nhưng cô lại không thể nhìn ai bên trong. Dù sao cũng đoán được là đám công tử chơi bời trác táng.