Phó Nhiễm mơ hồ nhận ra điều gì đó, cô để chìa khóa trong túi, chưa bao lấy ra nên sẽ không thể bị rơi. Lại vô cùng trùng hợp, hôm nay trong Y Vân Thủ Phủ một người cũng không có.
Phó Nhiễm do dự, định gọi điện cho Lý Vận Linh, suy nghĩ một chút lại thôi. Như vậy sẽ chỉ làm cô cùng Thành Hữu càng khó sống với nhau. Đây dù sao cũng là Minh gia, anh muốn chỉnh cô thật dễ như trở bàn tay.
Ước chừng đã ngồi trong xe quá lâu, Phó Nhiễm kéo chặt cổ áo bước xuống đi bộ một chút.
Minh Thành Hữu từ không xa lái xe tới, anh liếc nhìn Y Vân Thủ Phủ rồi nhìn chiếc Audi “Đợi một chút.”
Lái xe là một cô gái, cô ta vội phanh xe “Tam thiếu, sao vậy?”
Minh Thành Hữu ý bảo cô ta dừng xe ở ven đường.
Phó Nhiễm đợi mãi, kiễng chân nhìn vào hoa viên bên trong, người làm đều bị Minh Thành Hữu cho đi hết. Cô không thông minh, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, ban đêm đứng ở đây hứng gió lạnh, đây cũng không phải lần đầu tiên.
Có phải không nên biến mình thành không có nhà để về?
Bóng lưng Phó Nhiễm cao gầy bị kéo dài dưới ánh trăng, càng lộ ra vài phần hiu quạnh, Minh Thành Hữu thấy cô không ngừng cúi đầu.
“Tam thiếu” Cô gái bên cạnh nhẹ dò hỏi, “Anh muốn qua đấy sao?”
Minh Thành Hữu phẩy tay.
Xe chậm rãi đi về phía trước, đèn xe chiếu tới, Phó Nhiễm thấy chói mắt, vội lấy tay che mắt. Xe dừng trước cửa, cô gái kia bước xuống hướng Minh Thành Hữu nói “Tam thiếu, hôm nào đi chơi tiếp nhé, em về đây.”
“Lái xe anh về đi.”
Minh Thành Hữu từ ghế phụ bước xuống.
“Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được. Không phải ai cũng nói đàn ông thích nhất là xe đẹp sao? Em không thể đoạt nhân sở ái được.” Cô gái nở nụ cười giỡn, bước đến trước xe.
“Sai. Đàn ông thích nhất là phụ nữ.” Minh Thành Hữu chỉ chỉ cô ta, rồi làm như giờ mới phát hiện ra Phó Nhiễm, bước về phía trước “Sao cô lại ở bên ngoài?”
“Trong nhà không có ai, tôi không tìm thấy chìa khóa.”
“Thật sao?” Minh Thành Hữu giả vờ như giờ mới nhớ ra “Quên không nói cho cô, tôi để Tiêu quản gia cùng người làm nghỉ một ngày, đêm nay Y Vân Thủ Phủ có hai chúng ta thôi.”
Cô gái kia khởi động xe, cùng Minh Thành Hữu vẫy tay chào rồi phóng đi. Phó Nhiễm đi theo anh vào bên trong Y Vân Thủ Phủ, hai tay cô đã đông lạnh như băng, chỉ muốn nhanh lên lầu tắm nước nóng.
Người Minh Thành Hữu nồng nặc mùi rượu cùng khói thuốc, Phó Nhiễm cất xe xong vội vào phòng ngủ thì thấy anh đang chuẩn bị đi tắm.
“Muốn tắm cùng tôi sao?”
Phó Nhiễm lắc đầu, mắt nhìn thấy chìa khóa ở trên tủ đầu giường. Cô bước tới cầm lấy chìa khóa cất vào trong túi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-782-end.html.]
Anh tắm rất chậm, còn cô ngồi ở mép giường đợi, phải đến nửa giờ sau mới thấy Minh Thành Hữu bước ra.
Anh vừa cầm khăn lông lau tóc vừa bước đến phía Phó Nhiễm. Lúc này, cô mới ấm lên được chút, đứng dậy bước vào nhà tắm.
Minh Thành Hữu ném khăn lông cho cô “Lau tóc cho tôi.”
Dứt lời, anh liền nằm lên ghế salon.
Minh Thành Hữu mở mắt nhìn sắc mặt Phó Nhiễm, cô cầm khăn lông lau tóc cho anh. Anh khoanh tay trước ngực, nói “Nếu tôi bảo hôm nay là tôi cố tình để cô đợi như vậy, cô sẽ như thế nào?”
Phó Nhiễm bình thản trả lời “Còn có thể như thế nào được, không phải là lau tóc cho anh sao?”
Minh Thành Hữu thấy cô lạnh đến mức môi thâm đen liền giật lấy khăn lông, sẵng giọng, “Đi tắm đi.”
Phó Nhiễm cũng không nói thêm gì, cầm lấy quần áo đi tới phòng tắm. Cô theo thói quen khóa trái cửa, xả đầy nước vào bồn tắm, Minh Thành Hữu đứng ở cửa cũng có thể nghe thấy tiếng nước chảy. Hơi nóng tràn đầy phòng tắm cũng không làm Phó Nhiễm thấy bớt lạnh, chân tay cô vẫn lạnh như băng, đó là cái lạnh từ tận sâu trong xương cốt.
Phó Nhiễm cởi quần áo ngồi vào bồn tắm, cô co hai chân, vòng tay ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, nước nóng từ vòi sen rơi trên lưng cô.
Minh Thành Hữu tần ngần đứng sau lưng cô.
Phó Nhiễm duy trì động tác này thật lâu, tóc đen dài bám trên cổ làm cho cả người cô lộ ra vẻ mảnh mai yếu ớt. Một tiếng rất nhỏ đột nhiên truyền đến tai Minh Thành Hữu.
Dường như là tiếng khóc rất nhỏ.
Minh Thành Hữu xoay người đi ra ngoài, trong chốc lát lại quay vào.
Hai vai Phó Nhiễm khẽ run lên dù thân thể vẫn ngâm trong nước nóng. Minh Thành Hữu bước lên phía trước, Phó Nhiễm nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, há hốc mồm nhìn anh.
“Tôi có chìa khóa dự phòng.”
Minh Thành Hữu đã đứng ở trước người cô, Phó Nhiễm vội kéo khăn tắm che người, “Anh vào đây làm gì?”
Hai mắt cô ửng hồng, thanh âm cũng có vẻ kỳ l
Minh Thành Hữu để chén nước nóng trên tay vào bên bồn tắm, Phó Nhiễm cảm thấy lạ, lui vào tránh né làm nước b.ắ.n lên áo tắm Minh Thành Hữu. Anh không nói gì thêm, xoay người đi ra.
Toàn thân Phó Nhiễm cứng ngắc, ánh mắt chăm chú nhìn Minh Thành Hữu đang đi.
“Sau này, đây là nhà cô.”
Tiếng đóng cửa vang lên, Phó Nhiễm thu hồi ánh mắt kinh ngạc. Cô tiếp tục ngâm mình vào bồn tắm, để nước nóng từ vòi sen chảy xuống đỉnh đầu.
_The End_