Minh Tranh suy tư.
Trong mắt La Văn Anh ánh lên vẻ chua xót, dường như mí mắt cất lên , cô sang hướng khác.
Trong nhà bếp, mùi hương của thức ăn hòa lẫn trong mùi khói đặc sệt bay lan trong khí xộc mũi cô và , Minh Tranh tỏ ý ngay, "Đối với mà , Phó Nhiễm giống như ."
La Văn Anh cắn chặt môi gì, lẽ chỉ cô ngu ngốc nên mới đây đàn ông của kể lể rằng phụ nữ quan trọng với như thế nào, cô thấy như căng , chỉ lên khỏi, Minh Tranh vẫn tiếp tục , " từng nghĩ, lúc nếu bỏ , một lời mà bỏ rơi Phó Nhiễm, liệu bây giờ và cô sẽ như ngày hôm nay?"
La Văn Anh xuống, thấy Minh Tranh đang cô chớp mắt.
Cô thấy bối rối quá, Minh Tranh cũng rõ câu trả lời, tìm kiếm lâu nay, giờ cảm giác càng tìm càng ngõ cụt, còn La Văn Anh là đầu đến nỗi đau khổ như lăng trì, cô Minh Tranh mà ánh mắt mơ hồ, cùng cô vẫn đủ dũng khí, ánh mắt chua xót, cô giọng của như thoát một cách vô thức, "Minh Tranh, như … thật sự yêu cô ."
Cô rằng, khi cô thốt những lời , cũng là tự bức tới đường cùng, Minh Tranh luôn lạnh lùng, dễ để cho ác tâm can, lúc đầu La Văn Anh còn thể cho là đối với Phó Nhiễm chỉ là quyến luyến, yêu thương. cô hiểu rõ, nếu yêu, cũng ở cạnh bảo vệ Phó Nhiễm lâu như , mặc dù hề yêu Phó Nhiễm lấy một , nhưng bên cạnh ngoài cô hề ai khác, đây chính là bằng chứng rõ ràng nhất ? Đôi mắt Minh Tranh hằn lên những cảm xúc phức tạp, La Văn Anh hỏi nhiều như , nhưng trả lời câu nào. Cho dù câu trả lời là , đối với Minh Tranh mà , cũng thể tìm . Bản cũng rõ, huống hồ là cho La Văn Anh câu trả lời. Minh Tranh dậy, "Em thực sự thể cho hai một cơ hội ?"
"Minh Tranh," La Văn Anh thẳng , cô thấy vết thương nơi tay , "Là cho cơ hội, chỉ , hoặc , chúng ."
Minh Tranh từ cửa sổ lầu 6 ngoài, lúc gần tối, thể thấy màu hoàng hôn đang nhuộm dần lên những dãy nhà cao tầng phía xa, thậm chí khuôn mặt của những con bên trong những dãy nhà đó, cũng phảng phất một màu u ám.
Nghe La Văn Anh xong, Minh Tranh định trả lời, nhưng lúc sắp mở miệng mới nhận gì. Anh chỉ liếc về phía La Văn Anh, im lặng cửa. La Văn Anh vội cầm lấy tập tài liệu sofa dậy, Minh Tranh bước chậm rãi, cô vóc dáng mảnh mai cũng nhanh tiến đến cánh cửa, mở cửa , bước chân chút ngập ngừng, xoay , ánh mắt sâu thẳm thẳng La Văn Anh.
"Eve."
La Văn Anh đưa tập tài liệu cho , "Sau nếu bên công ty chuyện gì, thì trực tiếp gọi điện thoại cho , miễn là trong giờ việc thì sẽ tới."
Lần cô thực sự là tiễn khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-787.html.]
Bước chân Minh Tranh trở nên nặng nề, La Văn Anh đưa tay mở cửa, bước ngoài, cảm giác cơ thể cái nóng bao trùm lấy, thậm chí trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Anh thể ở , mà cũng còn lí do gì để
La Văn Anh về phía thang máy đóng sầm cửa , tiếng động lớn đến đinh tai nhức óc.
Cô đưa tay lên ôm lấy mặt, lưng dựa cánh cửa bất thần trượt xuống như sức.
Minh Tranh lái xe chẳng mục đíchgiữa lòng đường đầy xe qua , điện thoại kêu vang từng hồi, Tiểu Chu tìm cách giải quyết, nhưng tìm mãi thấy, cô hoảng đến mức luống cuống.
Minh Tranh dừng xe ở một ngã tư đông đúc, mệt mỏi vươn tai nhấn phím đeo tai , ngả ghế, "Alo."
"Lão đại, thế nào ạ, khi nào Eve sẽ tới đây?"
"Cô bận ."
"Aaa… Làm đây, em lo nổi." Tiểu Chu sốc hết đến khác, như sắp bên đầu dây.
Ánh mắt Minh Tranh giấu vẻ bực dọc, "Hai mươi phút nữa đến nơi, cô cố gắng nghĩ cách kéo dài thời gian."
"Được, , " Tiểu Chu , gánh nặng trong lòng như nhấc lên."Em sẽ lo chuyện đó."
Minh Tranh nhấn ga, đặt điện thoại xuống ghế phụ, bây giờ tới giờ cao điểm, xe chạy đường cao tốc xuống thể thấy những tòa nhà san sát , gần hơn một chút còn thể thấy những bóng đang bên trong. Đa thời gian Triệu Lan đều ở Y Vân thủ phủ, Phó Nhiễm mang thai, bà sẽ tới giúp chăm sóc Hãn Hãn, nhà của Minh Tranh vốn là giống một ngôi nhà, càng cảm thấy cô quạnh.
Công ty đối tác hẹn ở quán bar Khải Duyệt, khỏi đường cao tốc thì kẹt xe, Minh Tranh ngoài, nơi là trung tâm mua sắm, ba tầng lầu phát ánh sáng rực rỡ khiến ai ai qua cũng nhịn ghé mắt qua cửa kính , nhiều mua sắm , nhưng Minh Tranh qua nhận ngay hai