La Văn Anh nhìn anh buông lỏng tay xuống hai bên thân,cô đến đứng cạnh anh, dựa vào mui xe : “Bây giờ nói điều này còn có thể làm được gì? Minh Tranh, trong đoạn tình cảm này em vẫn luôn ở vào thế yếu, so với anh em là người yêu trước, thời gian chờ đợi so với anh cũng dài hơn, cho nên đến thời điểm kết thúc cũng sẽ giống như vậy, nhất định em so với anh phải là người ra đi trước.”
Minh Tranh lần nữa giữ c.h.ặ.t t.a.y cô :“Có phải anh nói với em còn chưa đủ rõ ràng hay không?”
La Văn Anh rũ mắt xuống : “Em chỉ là…” Cô nặng nề thở dài :“Có lẽ thời gian chờ đợi anh quá dài, em ngược lại đã mất đi dũng khí.”
Minh Tranh đem cô ôm vào trong n.g.ự.c : “Vậy em đừng làm gì nữa hết, anh đây đã có đủ dũng khí, nếu em không đủ anh chia cho em một nửa.”
Khóe miệng cô nhịn không được cong lên, nhưng rồi lại lo lắng. “Hào Khôn thì sao? Nếu nghiêm trọng có thể sẽ phải ra tòa.”
“Hào Khôn trải qua không ít sóng to gió lớn đâu phải chỉ có lần này, nếu bởi vậy mà bị hủy, cho dù em muốn dùng chính mình để cứu vãn cũng vô ích.”
La Văn Anh cảm thấy trong lòng bỗng nhiên được nhẹ nhõm, lời anh nói truyền vào tai cô tựa như gió xuân tươi mát, Minh Tranh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô đứng ở lưng chừng núi :“Văn Anh, chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian…”
Lúc lái xe đưa La Văn Anh về La gia thì đã là 10 giờ tối.
Minh Tranh nắm c.h.ặ.t t.a.y La Văn Anh. “Anh đi vào cùng em.”
“Không cần, tự em sẽ nói rõ ràng.” La Văn Anh rút tay về. “Ba mẹ em chắc còn rất tức giận, vẫn nên từ từ đi.”
Minh Tranh vẫn chưa rời đi, nhìn thấy La Văn Anh xuống xe đi vào La gia, anh ngồi ở bên trong xe, trong lòng cảm thấy chưa bao giờ được vui vẻ như lúc này. La Văn Anh mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy ba mẹ đang ngồi trên ghế sô pha, cô không lên tiếng đi về phía nhà bếp rót ly nước, sau khi uống xong mới đi về phía hai người.
Mẹ La không giữ được bình tĩnh. “Con có biết mình đang làm gì hay không?”
“Con biết.” La Văn Anh trả lời rõ ràng.
“Biết mà con còn đi cùng Minh Tranh?” Mẹ La nhìn thấy bạn già bên cạnh không nói gì, bà không vui trừng mắt hướng La Văn Anh. “Con bảo mẹ phải ăn nói với Tống gia như thề nào, lúc sau Cẩm Trác có đến , gọi điện thoại cho con cũng không gọi được, Văn Anh, con muốn mẹ nói con làm sao đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-868.html.]
La Văn Anh ngồi lên ghế sô pha. “Ba, mẹ, con muốn cùng Minh Tranh thử bắt đầu lại.”
“Con nói cái gì?” Mẹ La khó có thể tin được, giương cao giọng. “Văn Anh, con không hồ đồ chứ?”
La Văn Anh cắn cắn môi. “Con thật sự nghiêm túc, một lần cuối cùng, để chúng con thử xem có được không?”
“Con nghĩ cũng đừng nghĩ.” Mẹ La không nói hai lời. “Con muốn nói con nhìn trúng người khác cũng được, cho dù không phải là Tống Cẩm Trác, mẹ cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của con, nhưng chỉ riêng Minh Tranh là không được.”
“Mẹ, chuyện từ hôn năm đó con không để ý nữa, mẹ để cho chúng con thử một lần được không?”
“Con không để ý nhưng mẹ thì có, con gái của ta còn không có thấp giá đến mức gọi thì đến đuổi thì đi.”
Sắc mặt La Văn Anh bởi vì kích động mà đỏ lên. “Chuyện này cùng chuyện năm đó không có quan hệ gì, tụi con hiện tại là có tình cảm thật sự, con nghĩ nên cho mình một cơ hội.”
Mẹ La hít sâu một hơi, sau một lúc lâu mới hòa hoãn lại. “Mẹ tuyệt đối không đồng ý, còn có, con nhanh chóng từ bỏ công việc kia cho mẹ, vết sẹo còn chưa lành hẳn con liền quên đau rồi phải không?”
Tính khí La Văn Anh cũng ngang ngược. “Con sẽ không thôi việc, người phải kết hôn là con, ai thích hợp chỉ có con mới hiểu rõ nhất.”
Nói xong, không nói hai lời liền lên lầu.
Mẹ La chỉ tay về phía hành lang, hướng người bên cạnh nói. “Ông cũng không quan tâm mặc kệ nó, cái này gọi là chuyện gì đây hả, tôi làm sao ăn nói với Tống gia?”
La Văn Anh trở về phòng, mở điện thoại lên lại, cô cân nhắc giờ này hẳn là Tống Cẩm Trác vẫn chưa ngủ, gọi qua quả nhiên bên kia rất nhanh nghe máy.
“Alo.”
“Alo,” La Văn Anh nghe được tiếng nói rồi mới mở lời. “Cẩm Trác, chuyện hôm nay thực xin lỗi.”
“Không việc gì, em không sao chứ?”