“Không sao,” La Văn Anh sau khi suy nghĩ một chút thấy vẫn là nên nói ra. “Ngày mai chúng ta gặp mặt đi, em có chút chuyện muốn nói với anh.”
Tống Cẩm Trác bên kia dừng một chút, La Văn Anh cảm thấy áy náy, cô nghe giọng Tống Cẩm Trác truyền đến. “Được, ngày mai anh không có việc, đến lúc đó em gọi điện thoại cho anh.”
Vừa cúp máy, điện thoại liền vang lên, vừa nhìn màn hình hiển thị, La Văn Anh vội nghe máy. “Alo.”
“Mới điện thoại với ai?”
“Anh về đến nhà rồi sao?”
Bên trong điện thoại truyền đến tiếng đóng cửa xe. “Vừa tới nhà.”
La Văn Anh ngồi trở lại mép giường, nhìn bóng đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ, hai người nói chuyện một lúc, sau lại chúc nhau ngủ ngon rồi mới cúp máy. Hôm sau ,La Văn Anh tỉnh dậy rửa mặt rồi xuống lầu, cô hiếm khi ăn sáng ở nhà, thấy ba mẹ đang ngồi ở trước bàn ăn, cô đi qua chào hỏi. “Ba mẹ, chào buổi sáng.”
Sắc mặt mẹ La rất khó coi, còn không chờ La Văn Anh ngồi, bà buông đôi đũa trong tay xuống. “Cẩm Trác đã xảy ra chuyện con biết không?”
La Văn Anh xoay người lại, cố giữ bình tĩnh. “Xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi nhận được điện thoại của dì nó, nói nó muốn giúp che đậy vụ án của Hào Khôn, lại nhận được một bức thư nặc danh tố cáo, bây giờ lại làm cho chính nó bị liên lụy phiền phức.” Khẩu khí mẹ La sắc bén, lời nói lộ ra vẻ bất mãn rõ ràng.
La Văn Anh không tin. “Tại sao có thể như vậy?”
“Còn không phải hỏi con?”
Trong lời nói mẹ La vẫn còn tức giận. “Chuyện Hào Khôn các người lại đi phiền toái đến Tống Cẩm Trác làm cái gì? Bây giờ con lại nói phải cùng Minh Tranh bắt đầu lại một lần nữa, con còn mặt mũi đi ăn nói với Tống Cẩm Trác hay sao?”
La Văn Anh á khẩu không trả lời được, ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của cha mẹ. Mẹ La là vì chuyện tốt bị phá hỏng, trong lòng vẫn không có chỗ để trút ra. “Chính con suy nghĩ lại cho thật tốt, trước kia ‘té ngã’ đến ‘đầu rơi m.á.u chảy’, hiện tại khó khăn lắm mới có một người đàn ông vì con mà ngay cả tiền đồ đều không màn, con còn muốn tiếp tục hồ đồ nữa có phải không?”
La Văn Anh đẩy chén ra. “Con không ăn nữa.”
Mẹ La thấy cô đứng lên. “Hôm nay cũng không cho phép con đi, ngoan ngoãn ở nhà cho mẹ, công việc ở Hào Khôn mẹ sẽ thay con từ chối.”
“Con có hẹn với Tống Cẩm Trác ở bên ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-869.html.]
Mẹ La vừa nghe , vội vàng dặn dò. “Được được, đi giải thích với Tống Cẩm Trác, người ta đối với con thật tốt, cũng đừng giả vờ nhìn không thấy.”
La Văn Anh thuận miệng trả lời có lệ. “Con biết.”
Tâm tình vừa phức tạp lại không yên, La Văn Anh lái xe hẹn Tống Cẩm trác ở bên ngoài, anh đến sớm hơn cô, xem ra thật sự là không có việc gì rảnh rỗi đến phát chán. La Văn Anh nhìn thấy Tống Cẩm Trác đang nhàn nhã ngồi trên miếng đệm, mỗi bước đến gần trong lòng càng thêm áy náy.
La Văn Anh ngồi vào chỗ đối diện hắn. “Hôm nay thế nào lại rảnh rỗi ?”
“Tự cho phép mình nghỉ ngơi một ngày.”
Thấy anh hoàn toàn không có ý đề cập đến việc kia, La Văn Anh nói trước. “Chuyện của anh em có nghe nói.”
Tống Cẩm Trác nhíu mày lại. “oh, nhà anh truyền tin cũng nhanh thật.”
“Thực xin lỗi.”
“Không liên quan đến em.” Tống Cẩm Trác đứng dậy rót trà cho La Văn Anh. “Đã ăn sáng chưa? bụng rỗng uống trà đối với dạ dày không tốt.”
“Có phải rất nghiêm trọng hay không?” La Văn Anh nghĩ nghĩ. “Minh Tranh nói đã loại em ra khỏi chuyện này, Cẩm Trác, anh chỉ mới bắt đầu nhúng tay vào, hẳn là cũng có thể tự mình phủ bỏ sạch sẽ mà phải không?”
Ánh mắt Tống Cẩm Trác dò xét. “Em vì sao không cho anh giúp đỡ Hào Khôn?”
“Em cùng Minh Tranh đều cảm thấy chuyện này không liên quan đến anh.” La Văn Anh nói xong câu đó, không khỏi chột dạ, Tống Cẩm Trác nghe vậy, khóe miệng cong lên cứng nhắc. “Vậy, với em có liên quan sao?”
La Văn Anh nắm chặt chiếc cốc tử sa trong tay. “Em hôm nay hẹn anh ra đây, chính là muốn cùng anh nói rõ ràng, Cẩm trác, thật ra từ đầu đến cuối em đối với chuyện tình cảm này đều không toàn tâm toàn ý, em vốn nghĩ cứ như vậy thôi, nhưng trong lòng lại luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó, khẳng định là không giống với phần tình cảm này. Em nghĩ, muốn tìm nó đem trở về.”
“Minh Tranh chính là một thứ còn thiếu trong lòng em đúng không?”
La Văn Anh không chút do dự gật đầu. “Từ lúc yêu anh ấy đến bây giờ, trong lòng em vẫn luôn có một chỗ trống, trước giờ vẫn không ai có thể thay thế được.”
“Phải không?” Tống Cẩm Trác có chút đăm chiêu. “Em không sợ sẽ lại bị tổn thương?”
“Em không muốn cứ như vậy mà tê liệt cảm xúc.” La Văn Anh vuốt nhẹ miệng cốc. “Tổn thương thì cứ tổn thương đi, nhân lúc còn trẻ, còn cơ hội để làm lành vết thương.”
Nét mặt Tống Cẩm Trác lộ vẻ cô đơn. “Trước khi em nói những lời vừa rồi, anh nghĩ em ít nhất còn có thể nói…nếu không thì anh ở lại bên cạnh em đi, coi như bồi thường cho anh.”