Hai đang giằng co, đột nhiên cửa chính phòng việc mở .
Cô gái ghé đầu , giọng ngọt ngào dễ .
"Tam thiếu, ăn cơm ."
Khóe miệng Minh Thành Hữu thiếu chút nữa co quắp, Phó Nhiễm chỉ bỏ hai chữ đơn giản.
"Cúp máy."
Không còn là hỏi thăm, mà là dứt khoát cắt đứt gọn gàng.
Cô gái là chỗ quản lý hành chính mới trong ngày thường Minh Thành Hữu cũng hề gặp qua. Hôm nay họp xong, thư ký cũng bận việc chạy , mới thể cho con cá nhỏ lọt đến như .
Minh Thành Hữu cầm di động chỉ hướng tiểu trợ lý rõ ý tưởng.
"Có thể chuyện bình thường ? Vê cái giọng điệu quái dị đó là sặc c.h.ế.t ? Nếu như thực sự chuyện, cho bò từ trong bụng một nữa để học!"
"Ô ô ô - -"
Tiểu trợ lý trút giận như , bụm mặt chạy thẳng ngoài cửa.
Người đàn ông tướng mạo đường hoàng, như thế nào mà lời thể độc c.h.ế.t đây?
Phó Nhiễm ở nhà tùy tiện ăn một chút đồ, buồn bực liền ngoài một chút.
Cô mua sắm cũng nhiều, bình thường đều là thấy thích mới thể mua.
Bước chậm qua một cửa hàng mỹ phẩm, đụng Vưu Ứng Nhụy từ bên trong bước ngoài.
Đập ánh mắt Phó Nhiễm chính là món đồ Vưu Ứng Nhụy.
Chiếc váy dài lông dê màu đỏ là phong cách mới của hãng Dior. Chiếc LV trong tay ngược , là mẫu lưu hành từ mấy năm , đầu tóc uốn thành gợn sóng lớn màu nâu, từ đầu đến chân, chỗ nào mà là hàng hiệu.
"Hi! Tiểu Nhiễm."
Nhìn thấy cô, Vưu Ứng Nhụy chào hỏi .
Phó Nhiễm khép áo choàng.
"Xin chào."
"Khách sáo như thế."
Vưu Ứng Nhụy thấy cô lạnh nhạt, lơ đễnh giơ tay lên đem má tóc gẩy hướng tai, cũng chính động tác cho Phó Nhiễm thấy rõ chiếc lắc tay cùng với một chiếc móng tay sửa thật khéo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hop-dong-tinh-yeu/chuong-91.html.]
Trong lòng cô một chút hụt hẫng, tầm mắt kinh ngạc dừng ở tay của Vưu Ứng Nhụy khó thể dời .
Vưu Ứng Nhụy đến gần mặt Phó Nhiễm, ánh mắt hai chăm chú cổ tay của .
"Chiếc lắc xem cô thích thật, lúc Tam thiếu để cho chọn lựa hộ, nghĩ thầm kiểu dáng đơn giản cùng khí chất của cô cũng phù hợp. Mới đầu tin, cô xem, vẫn là tin tưởng ánh mắt của phụ nữ ?"
Vưu Ứng Nhụy thấy cô lời nào, giương tay lên nữa.
"Ồ, cô đừng hiểu lầm, đây là vì Tam Thiếu cám ơn giúp chọn lựa quà cho cô mới tặng cho . là nhờ hồng phúc của cô đấy."
"Cô suy nghĩ nhiều ."
Bàn tay Phó Nhiễm giữ lấy chiếc vòng tay.
"Anh xem tiền bạc giống như giấy trắng , cùng lắm là sợi lắc tay mà thôi. cũng là thích đồ mới mẻ, thể là thích , mang cái hai ngày còn khi nào đổi kiểu dáng khác cho , phiền phức."
Đối mặt với Vưu Ứng Nhụy, cô luôn khó thể bình tâm hòa nhã, chớ chi là cư xử khéo léo cho .
Từ nhỏ cảnh sinh hoạt cho Phó Nhiễm , chuyện gì đều ăn miếng trả miếng, nếu nhẫn nhịn quá đôi khi thể giải quyết vấn đề, chỉ thể bộc phát như
Phó Nhiễm xoay rời , cũng để ý tới sắc mặt Vưu Ứng Nhụy lúc thật khó coi.
Minh Thành Hữu nhận thấy Phó Nhiễm điểm gì đó đúng, liền kết thúc chuyện của công ty sớm hơn, đó trở về Tôn Vân Thủ Phủ, chỉ là Phó Nhiễm còn trở về muộn hơn so với .
Cô xong dép lên tới lầu hai, Minh Thành Hữu lấy máy tính xách tay đặt lên đầu gối, phất tay ý bảo Phó Nhiễm qua đó.
Cô cũng về hướng , mà là thẳng bên thành giường, Phó Nhiễm tháo lắc tay thả lên tủ đầu giường, Minh Thành Hữu dậy về hướng cô.
"Em ?"
"Ra ngoài tùy tiện dạo."
Hắn chú ý tới sợi lắc tay .
"Làm , vui ?"
"Ừ."
Trên mặt thoáng chau , tối hôm qua lúc đeo lên cho cô, cũng là tâm trạng bực bội .
"Minh Thành Hữu, về phụ nữ của là ai cũng thể , nhưng duy nhất thể là Vưu Ứng Nhụy."
"Vì cái gì thể là..." Đợi chút!
Cái gì gọi là ai cũng thể ?
Rốt cuộc điên khùng cái gì đây?