Một đêm khuya nọ, Nguyên Cảnh đến cung Cam Tuyền, bàn tay to lớn với những đốt ngón tay rõ ràng của  nắm chặt lấy cánh tay , trong mắt hừng hực ngọn lửa dã tâm.
 
"Nguyệt Nhi, đây là  đầu tiên  khi trẫm chính thức chấp chính, trẫm còn trẻ,   sẽ còn   thứ hai,  thứ ba..."
 
Ta hiểu.
 
Ta hiểu  sự tức giận, bất lực khi   khác cướp mất đồ vật của , và cả dã tâm bừng bừng từ đó mà .
 
Giống như ,  cũng đang bước  con đường báo thù cô độc.
 
Chúng  là tri kỷ của .
 
Vào mùa thu, thảo nguyên  nhiều ngựa béo, quân Đát Tử quả nhiên tiến xuống phía nam xâm lược.
 
Triều đình phái Uy Viễn Hầu Khương Uyên Đình dẫn quân  trận Tái Bắc, Trương đại nhân  giao trọng trách lo liệu hậu cần, quản lý việc vận chuyển quân nhu và lương thảo.
 
Ta nhớ đến lời Trương đại nhân từng  về món lợi lớn  dịp Tết năm ngoái.
 
Ta bèn bóng gió  với Nguyên Cảnh: "Phụ  thần  tuổi cao sức yếu, e rằng  thể đảm đương nổi trọng trách, Hoàng thượng vẫn nên phái thêm vài  nữa hỗ trợ ạ."
 
Hắn lập tức phái thêm vài   tín của   hỗ trợ.
 
Lúc rời khỏi cung Cam Tuyền,  vụng trộm lấy một miếng bánh vân phiến của , phồng má lên bảo  đoán xem  giấu ở .
 
Ta đành giả vờ ngốc nghếch, thở dài : "Hoàng thượng, thần  thật sự quá ngốc ,    cái miệng đang phồng to của  ạ."
 
Hắn uống cạn một ly lớn nước lê hươu, miệng hết phồng, bụng  căng tròn. Ta xoa xoa lớp thịt mềm  eo , trong lòng dâng lên cảm giác tự hào như thể  nuôi  một con heo nhỏ .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hua-nguyet-nha/11.html.]
Tin tức Trương đại nhân  phái thêm hai phó tá truyền đến tai Thái hậu, bà vô cùng tức giận, bí mật triệu  đến,  rằng tất cả là do Quý phi thổi gió bên gối, khiến phụ     trọng dụng.
 
Ta vờ hùa theo bà mắng Quý phi, nhưng trong lòng   khỏi buồn . Chính  là  thổi gió bên gối, thích thổi  thì thổi,  nhất định  thổi đổ Trương gia.
 
Tuy  ,  vẫn  theo lời Thái hậu, đúng giờ  bắt đầu giả vờ đau đầu khi Hoàng thượng đang ở chỗ Quý phi.
 
"Hoàng thượng  , thần  đau đầu quá, thần   gặp Hoàng thượng."
 
Hắn vội vã chạy đến. Ta cầm khăn tay, giả vờ yếu đuối: "Thần  chỉ cần  gặp Hoàng thượng là lập tức khỏe ngay ạ, Lã công công, phiền ông  với Thái y viện là  cần  sắc thuốc nữa ."
 
Nguyên Cảnh   thì  đến vui vẻ: "Chắc là do Thái hậu dạy nàng đúng ? Nàng học nhanh thật."
 
Ta bèn nhét ngay ba miếng bánh vân phiến  miệng ,   nhai nhồm nhoàm một cách hạnh phúc,  nhớ  những ngày tháng khổ cực  đây.
 
"Thái hậu luôn dạy trẫm  chú trọng việc dưỡng sinh, nên từ  đến nay trẫm chỉ  ăn no sáu phần là cùng. Từ khi Nguyệt Nhi đến, ngày nào trẫm cũng  ăn no mười hai phần. Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi , trẫm  từng  rằng ăn no căng bụng  hạnh phúc đến thế, cảm giác như cả giang sơn vạn dặm đều  trọn trong bụng, sức lực và hoài bão cũng theo đó mà tăng lên gấp bội."
 
Ta  , trong lòng  khỏi cảm thấy thương xót. Nguyên Cảnh tuy là bậc đế vương, nhưng còn  sống vui vẻ bằng  và mẫu  ở cái thôn nghèo khổ . Chúng   tiền thì mua một cân thịt heo về ăn,   tiền thì mẫu  sẽ mua ít xương rẻ tiền về hầm canh uống, ăn kèm với rau cải mẫu  tự trồng, nấm và hạt dẻ do  hái  núi, thêm vài quả táo tàu và kỷ tử phơi khô, thơm ngon vô cùng.
 
Người nghèo  cách sống của  nghèo,  giàu  cách sống của  giàu, mẫu   từng dạy  rằng -   cầm lên , buông xuống .
 
Khác với Nguyên Cảnh,   từng nắm giữ  thứ gì trong tay,  thì    thể buông bỏ đây?
 
Những vị quan văn  trướng Thái hậu bắt đầu dâng tấu đàn hặc hai thuộc hạ của Trương đại nhân. Một   tống  ngục, một   bãi quan, những chứng cứ buộc tội đều do đích  Trương đại nhân tự  trình lên.
 
Nguyên Cảnh  với  rằng, trong vài tháng tới   thể đến cung Cam Tuyền , vì sợ   dị nghị Trương gia mất sủng.
 
Ta chớp mắt   , nếu nhớ ,  sẽ lấy ngọc bội  tặng  ngắm. Hắn ba bước  ngoái đầu   một   mới chịu rời .