"Người nghèo thì   an phận."
 
Nàng  kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
 
Đêm khuya hôm đó,    giường, vai vẫn còn băng chặt dải vải, trằn trọc mãi  ngủ ,  liền  ngoài sân hóng gió.
 
Đêm nay trăng tròn vành vạnh, như một chiếc mâm ngọc, khiến  nhớ đến đêm  dạy   thơ khi còn nhỏ.
 
"Thuở bé chẳng  trăng là gì, gọi trăng là chiếc mâm ngọc trắng. Con gái ngoan  kìa, vầng trăng tròn  giống chiếc mâm ?"
 
Ta thắc mắc: "Mẫu  ơi, mâm ngọc trắng là gì ?"
 
Thần sắc  thoáng buồn: "Hồi  còn nhỏ, nhà ngoại con dùng cả mâm ngọc trắng để đựng cơm cho chó ăn... tại  bất tài, nên con  theo  sống khổ sở nơi thôn quê, cái gì cũng  từng thấy,  từng ăn."
 
Từ đó trở , mẫu  càng cố gắng thêu thùa hơn. Những thứ từng  trong tầm tay, giờ đây  liều cả mạng cũng  thể nào   .
 
Vậy trách ai đây?
 
Ta  trách mẫu . Lúc đó,  thiếu niên nhà hàng xóm cũng ở đó,  chống tay  lưng,  dáng  lớn,  với : "Nguyệt Nhi,    sẽ mua cho nàng thật nhiều đĩa."
 
Người xưa giờ  biệt tăm.
 
Ta lặng lẽ : "Mẫu  ơi, vầng trăng tròn thật sự giống chiếc đĩa, con ở Trương phủ    thấy mâm ngọc trắng ."
 
Từ  mái hiên, một bóng đen đạp lên tán cây nhảy xuống,   quan sát  từ  lâu.
 
Đó là Uy Viễn Hầu Khương Uyên Đình. 
 
Hắn vẫn mang dáng vẻ của ngày xưa, đôi lông mày rậm đen, đôi mắt sâu thẳm, bờ môi mỏng luôn mím chặt, trông lạnh lùng và xa cách.
 
"Nguyệt Nhi, thật sự là nàng ?" Giọng  đầy vẻ kích động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hua-nguyet-nha/7.html.]
 
"Nơi chúng  từng sống ngày xưa   một trận hỏa hoạn thiêu rụi thành tro bụi, hàng xóm láng giềng đều  rằng nàng  chết,   tin, bao nhiêu năm nay  vẫn luôn tìm kiếm nàng."
 
Hắn chính là   hàng xóm của ,  thiếu niên cây táo năm nào  từng hứa hẹn sẽ cưới .
 
"Cô nương đánh rơi trâm cài tóc trong con hẻm hôm đó,   là nàng ? Ta vĩnh viễn  thể nào quên  đôi lúm đồng tiền lê của nàng. Chỉ một khúc Thanh Môn Dẫn,  giúp  tìm   nàng."
 
Trong mắt  lấp lánh những giọt nước mắt. Niềm vui của  là thật lòng. Việc    công khai nhận   mặt  , cũng là sự thật.
 
Ta  hề  chút niềm vui nào khi gặp   quen cũ,  chỉ  hỏi  một câu.
 
"Chàng  cưới Trương Yên Như ?"
 
Hắn tưởng rằng  đang ghen tuông, liền  giải thích, việc cưới Trương Yên Như chỉ là kế tạm thời, là để   thể  của hồi môn  phủ Uy Viễn Hầu, khi đó   thể đường đường chính chính bảo vệ  với tư cách là phu quân.
 
"Vậy,  chỉ là ?" Giọng  vô cùng bình tĩnh.
 
Hắn cụp mắt xuống, vẻ mặt  chút gượng gạo: "Nguyệt Nha, nàng từ nhỏ  là một cô nương  chủ kiến. Con gái nhà giàu  cũng  ai thông minh bằng nàng. Nếu nàng  xuất   hơn,  chính thê của , thì quá xứng đáng."
 
Trong cơn mơ màng,  nhớ   thiếu niên  cây táo năm nào,  rõ ràng đang  ngay  mặt, nhưng    thể  rõ dung mạo của  nữa,  ánh trăng mờ ảo,  chỉ thấy đôi môi mỏng của  khẽ mấp máy.
 
"Nguyệt Nha, nàng   là thứ tử của Hầu phủ, mẫu   và   từng sống như những kẻ hạ đẳng nhất ở thôn quê, cơm  đủ ăn, áo  đủ mặc. Ta  từng nếm trải khổ cực, nên mới hiểu  phú quý khó   đến nhường nào."
 
Hắn khó khăn thốt  từng lời: "Ta  thể cưới một nha , hủy hoại công sức   vất vả gây dựng bấy lâu nay."
 
Nha .
 
Chỉ là một con nha .
 
Hắn  chút xúc động: "Nguyệt Nhi, nàng hồi nhỏ cũng thế, ăn một quả trứng gà nhà , liền ngày nào cũng giúp  đánh đuổi lũ trẻ con chửi mắng . Ta nhớ mãi hình ảnh nàng bé tí tẹo, mà  dũng cảm quát tháo bọn chúng, đáng yêu vô cùng."
 
"Vậy nên, Uyên Đình ca ca,   bằng lòng giúp  ?" Ta  học  cách nũng nịu như Trương Yên Như.