…
 
Lão  tính tình nóng nảy,   tiếng la ó  đỏ mặt tía tai:
 
“Gì mà  ? Ta hỏi các , chuyện Hoàng thái tôn và Tiêu vương tranh đoạt ngai vàng, ai ai chẳng rõ? Tiêu vương cuối cùng bại trận,  tự vẫn trong Kim Loan điện, các  cũng  cả  chứ?”
 
Đám  gật đầu.
 
Lão  lúc  mới chậm rãi mở quạt, nhấp hai ngụm ,  hỏi:
 
“Thế các   ai là  lập công đầu trong trận tranh ngôi đó ?”
 
Thấy phía   là vẻ mặt ngơ ngác, ông  thần bí:
 
“Tất nhiên là vị Triệu ngũ lang,  năm năm   tiên hoàng đích  phong  trạng nguyên. Nay Thái tôn  đăng cơ  đế, nếu   thể tỉnh , tất sẽ là quyền thần quyền khuynh thiên hạ.”
 
Ta   tầng hai, lặng lẽ lắng .
 
Từ miệng lão ,    phần lớn tin tức của Triệu Thiên  khi rời kinh.
 
Chẳng hạn như việc thái tử mất sớm, tiên hoàng vì thương nhớ mà lập thái tôn chứ  chọn nhi tử  là Tiêu vương.
 
Tiêu vương uất ức,  thấy thái tôn tuổi nhỏ, tiên hoàng bệnh nặng, thế lực Tiêu vương trong triều lớn mạnh, dần lấn át thái tôn.
 
Khúc chiết trong đó  ngoài  rõ nhưng kết cục thì  rõ ràng.
 
Đám quan thần theo Tiêu vương hoặc  giáng chức hoặc  lưu đày hoặc  diệt môn.
 
Chỉ là lạ , Triệu gia rõ là ủng hộ Tiêu vương,
 
Vậy mà vị trạng nguyên trẻ tuổi Triệu Thiên   về phía thái tôn.
 
Nghe   còn từ hôn với trưởng nữ nhà Quang Lộc đại phu,  dòng họ gạch tên khỏi gia phả.
 
Thậm chí còn   của Tiêu vương dâng sớ vạch tội.
 
May là tiên hoàng tuy bệnh nhưng còn minh mẫn, một lòng mở đường cho thái tôn,
 
Nên Triệu Thiên   giáng chức lưu đày.
 
Hắn bày mưu tính kế, giữa  cảnh gian khó  đưa  thái tôn lên ngôi.
 
Tiêu vương bại trận.
 
Nay Tiêu vương c.h.ế.t, thái tôn đăng cơ  đế, họ Triệu  tội, cả nhà lưu đày, triều đình thanh tẩy, bách sự chờ hồi phục.
 
Nói xong, lão  thở dài, ánh mắt cảm khái:
O mai d.a.o Muoi
“Triệu Thiên chẳng những là vị trạng nguyên trẻ nhất trong lịch sử Đại Dao, mà e còn là quyền thần trẻ nhất triều đình...”
 
Dừng một chút, ông bổ sung:
 
“Nếu như...  tỉnh  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/huong-ve-troi-xanh-phuong-bac/10.html.]
 
Mọi  đều nghi hoặc.
 
Lão  chậm rãi :
 
“Nghe  vị quyền thần  trong lúc hộ giá chẳng rõ đập đầu  . Lúc  rời kinh thành còn thấy trong cung dán bố cáo khắp nơi tìm danh y. Ngay cả ngự y trong cung cũng bó tay, xem  là lành ít dữ nhiều.”
 
Mọi  xung quanh đều thở dài tiếc nuối.
 
Ta  đó, tay chân lạnh buốt, cho đến khi Xuyết nhi khe khẽ gọi  một tiếng “nương.”
 
Ta cúi đầu  khuôn mặt nhỏ nhắn của , cố gắng gượng  một nụ .
 
Lão  từ kinh đến Tề quận,  đường rề rà mất  một tháng.
 
Dù Triệu Thiên  tỉnh   chuyện gì... trong kinh chắc   tin tức.
 
Ta nghĩ, bất kể thế nào, cũng  dò hỏi cho rõ.
 
Nếu... nếu Triệu Thiên thật sự xảy  chuyện, cũng  để Xuyết nhi trở về, dâng giấy tiền  mộ .
 
Ta nắm chặt lấy tay Xuyết nhi, mặt tái nhợt, đưa mắt  về phía phương Bắc trong xanh.
 
Thế mà, chẳng  gì cả.
 
8
 
Nửa tháng ,    phái  kinh dò tin vẫn  trở , một tiểu nhị  thần thần bí bí chạy đến báo với :
 
“Chưởng quầy, ngoài tửu lâu  một vị nam tử  đến kinh  tìm ngài đó.”
 
Ta khó hiểu vô cùng, bước  ngoài xem thử, liền thấy một bóng dáng quen thuộc.
 
Hắn   gốc liễu  cửa tửu lâu,  lẽ là mới khỏi trọng bệnh nên  hình cao gầy  lộ  vẻ đơn bạc.
 
Trên  khoác một bộ trường bào gấm đen, cách đó  xa là vài  cải trang  dân thường,  lẽ là ám vệ của , thỉnh thoảng ngó nghiêng canh chừng.
 
Vốn là vị quyền thần trẻ tuổi nên tung hoành  triều, giờ đây  mang dáng vẻ trầm lạnh nơi mi mục, đôi mắt đen thẫm  về phía , biểu tình  mặt khi sáng khi tối khó dò.
 
Cuối cùng, hiếm khi lộ  mấy phần do dự bất an.
 
Hắn đưa tay  như thể  kéo .
 
 tay  lộ khỏi ống tay áo liền run rẩy  ngừng, ngay cả  cũng khựng ,  đó khẽ thu bàn tay đang khẽ run  trở  trong tay áo.
 
Một lúc lâu ,  mới thấp giọng gọi  một tiếng:
 
“Mạt nhi.”
 
Ta khựng ,  mỉm  khách sáo, ngẩng đầu  đôi mắt đỏ hoe của , thản nhiên hỏi:
 
“Vị khách quan  là  trọ ,   dùng cơm?”
- Hoàn văn -