"Lớp sương mù  ngày càng dày đặc !"
Trong rừng núi, Lãnh Phong dừng bước, liếc  xung quanh lớp sương mù càng lúc càng đặc,  khỏi nhíu mày. Lần  cùng đồng đội đến đây,   nhớ là   xa đến thế,     mãi vẫn  tới nơi?
"Anh  lạc đường   ?"
Mộ Dao Quang  từng đến đây nên cứ theo   mà  suy nghĩ nhiều.
"Không thể nào. Hồi đó  từng là trinh sát,  bản đồ và nhận đường là kỹ năng cơ bản của . ... con đường  dài hơn so với    đến."
Ban đầu  nghĩ do cơ thể mệt mỏi, nhưng giờ đây  cảm thấy  gì đó  .
Nghe   , Mộ Dao Quang bỗng cảnh giác, chú ý quan sát lớp sương mù bao phủ xung quanh. Sương mù thường hình thành khi  nước trong  khí ban ngày ngưng tụ  ban đêm, đặc biệt ở những nơi rừng núi ẩm ướt như thế ,  mùa thu đông, sương mù dày đặc là chuyện bình thường.  lớp sương mù lúc  quả thực mang một chút quỷ dị khó nhận .
Vân Vũ
"Là Trung Âm chi khí!" Mộ Dao Quang chợt nhận .
"Trung Âm chi khí?" Lãnh Phong  hiểu.
Cô liếc  , giải thích nhỏ: "Trung Âm chi khí là khí  giữa Âm khí và Dương khí. Khí dày là Dương, khí mỏng là Trung Âm trong Dương. Người thể chất yếu thường mang Trung Âm chi khí. Còn Huyết Anh chúng  tìm hôm nay,  chính xác, là thể Trung Âm,   ,   ma, cũng   yêu quái. Trung Âm chi khí của nó  thể khiến   ảo giác trong thời gian ngắn. Tuy  mạnh như Quỷ khí, nhưng khiến   sai đường là chuyện dễ như trở bàn tay."
Đây là  của cô,   cô  chủ quan,  kịp phân tích kỹ môi trường xung quanh.
" nghĩ, nó đang ở gần đây." Mộ Dao Quang  quanh,  khẽ.
Vừa dứt lời, Lãnh Phong thấy cô lấy từ ba lô  bốn tấm bùa, kẹp giữa ngón tay, kết hai ấn quyết kỳ lạ,  tung bùa lên  trung, quát nhẹ: "Khởi!"
Bốn tấm bùa như bốn mũi kiếm sắc, bay về bốn phương Đông Tây Nam Bắc, lập tức chiếu sáng khu vực xung quanh hai  như ban ngày.
Lãnh Phong kinh ngạc,  cô gái mặt lạnh bên cạnh với vẻ  thể tin nổi. Cô ... cô  là  thường ?
"Em... trong nghề của em, em  giỏi  ?" Sau một hồi ngây , Lãnh Phong mới lấy  giọng, tò mò hỏi.
Nếu  đây  còn chút cảm tình nam nữ với cô, thì giờ đây,  chỉ   rằng tình cảm của   thăng hoa. Một cô gái như thế ,   xứng để thích. Cô  là  đáng để ngưỡng mộ.
Giỏi? Mộ Dao Quang   hỏi, do dự một chút, trả lời mơ hồ: "Tạm ."
Sư phụ từng  năng lực huyền học của cô bình thường, bản  cô cũng  gặp nhiều đồng nghiệp, nên cô  rõ khả năng của  thực sự thế nào. Lãnh Phong là khách hàng,  mặt khách, cô tuyệt đối     giỏi.  để cô khoa trương như mấy kẻ giả mạo  chân cầu, cô cũng   . Thậm chí, hai chữ "tạm " cô còn cảm thấy  quá. Nói xong, trong lòng cô   hư, nhưng bề ngoài vẫn tỏ  bình thản, phong thái của bậc cao nhân.
Tạm ? Lãnh Phong  quanh. Bây giờ xung quanh sáng đến mức   thể  rõ cả đường gân  lá cây. Có năng lực thần kỳ như  mà còn khiêm tốn  "tạm ", nghề của họ bây giờ  cạnh tranh khốc liệt đến thế ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/huyen-hoc-ba-la-bua-mua-chong/chuong-150-nganh-nghe-canh-tranh-khoc-liet.html.]
"Nó đến !" Đang lúc Lãnh Phong còn đang suy nghĩ, Mộ Dao Quang đột nhiên lên tiếng.
Vừa dứt lời, bên tai Lãnh Phong vang lên tiếng kêu "khiếp khiếp", chói tai như tiếng đá cào  tôn. Theo tiếng động,  ngẩng đầu  lên,   trung, một vật thể màu đỏ đang bay vòng quanh hai .
"Đây... đây là Huyết Anh mà em ?" Lãnh Phong cảm thấy từ khi gặp cô đến giờ, thế giới quan của  liên tục  đảo lộn.
"Ừ!" Cô gật đầu, vẫy tay gọi Huyết Anh, "Này,  của mày ?"
Huyết Anh đang bay vui vẻ  tiếng cô, đột nhiên dừng , đôi mắt đỏ ngầu trừng chằm chằm  Mộ Dao Quang. Lãnh Phong     ảo giác , nhưng  cảm thấy trong ánh mắt Huyết Anh thoáng hiện sự kinh ngạc. Khi  định  kỹ hơn, Huyết Anh đột nhiên  đầu bay .
"Hả?" Lãnh Phong ngây ,  hiểu chuyện gì. Nó xuất hiện một cái  biến mất, là ý gì?
Mộ Dao Quang dường như  chuẩn  sẵn, ngay khi Huyết Anh bay , cô lập tức ném  một tấm bùa. Liệu  bắt kịp ? Lãnh Phong nghi ngờ.  ngay  đó,  thấy Huyết Anh như  dây kéo , bay ngược về, đáp gọn  lòng bàn tay Mộ Dao Quang.
"Khiếp khiếp—" Huyết Anh   tay cô, mím môi, dù vẫn phát  tiếng kêu như cũ, nhưng    chút ấm ức.
"Chà, nếu     đỏ lòm thì  cũng chẳng khác gì em bé ." Lãnh Phong  nhịn , đưa tay chạm  đầu Huyết Anh. Ai ngờ suýt nữa  nó cắn  ngón tay, khiến  buột miệng chửi thề: "Cái đệch, hung dữ !"
Nói xong,  ngượng ngùng liếc  Mộ Dao Quang, nhưng cô  để ý lời , mà đang chăm chú  về hướng Huyết Anh  bay . Hắn cũng  theo, chẳng mấy chốc, từ đó vang lên tiếng sột soạt. Hắn lập tức đề phòng, tay đặt lên vùng eo, nơi  khẩu súng.
Theo tiếng động, một  phụ nữ gầy gò bước  từ bụi cây. Người phụ nữ  Lãnh Phong quen .
"Lý Nam." Hắn gọi tên cô .
"Cảnh sát Lãnh?" Lý Nam  thấy , cũng ngạc nhiên.  ngay  đó, ánh mắt cô  chuyển sang Mộ Dao Quang  bên cạnh. Khi thấy Huyết Anh  tay cô, đôi mắt vốn như giếng khô  chút sức sống của Lý Nam thoáng hiện sự chấn động: "Con yêu..."
"Khiếp khiếp..." Huyết Anh thấy cô ,  chạy  nhưng   Mộ Dao Quang,  dám động đậy.
"Cô là ai? Tại  bắt con ?" Sau phút kinh ngạc ban đầu, Lý Nam trừng mắt  Mộ Dao Quang với ánh mắt đầy hận thù.
"Con của cô?" Mộ Dao Quang  Huyết Anh  tay, "Cô xác định đây là con cô?"
"Ý em là ?" Lãnh Phong hỏi nhỏ. Lúc nãy cô  còn nghi ngờ Huyết Anh là đứa con  mất của Lý Nam ?
"Trước khi gặp cô ,  đúng là nghĩ Huyết Anh là đứa con  mất của cô .   khi  tướng mạo cô ,   nghĩ  nữa." Qua tướng mặt,  thể thấy giữa Huyết Anh và Lý Nam   quan hệ  con. Nói cách khác, Huyết Anh   con của cô .
"Cô  bậy gì thế, đây chính là con !" Lý Nam lớn tiếng phản bác,  như điên lao về phía Huyết Anh trong tay Mộ Dao Quang.