Mộ Dao Quang liếc  mấy vị bác sĩ trẻ.
"Trên      tử khí, âm khí  tà khí... nên yên tâm,   là ."
Hả?
Mấy vị bác sĩ trẻ sửng sốt.
Thực , lẽ  những  học y như họ  nên tin  mấy thứ nhảm nhí .
  đàn ông  quả thực quá kỳ lạ.
Sao   bắt  mạch?
Người bệnh  cô  , mặt mũi đầy ngơ ngác.
Anh  vốn  nhận  chữ cuối cùng mà vị tiểu bác sĩ   là gì.
Anh  đơn giản nghĩ  mắc bệnh gì đó nghiêm trọng.
Đang lo lắng, bỗng  cô gái nhấn mạnh rằng   là .
"Cô gái, đương nhiên  là  ."
Dù  bệnh,   cũng chỉ là bệnh nhân thôi.
"Cô bé,  bắt mạch ?"
Ông lão  cô  mấy lời đó, bỗng hứng thú, mắt sáng lên hỏi.
"Biết một chút."
Biết một chút?
Mấy vị bác sĩ trẻ  , mặt lộ vẻ khinh thường, nghĩ bụng cô chẳng  gì nhiều.
Xét tuổi tác, cô còn trẻ hơn cả đứa em út của họ.
Mà ai cũng , Đông y là thứ cần tích lũy kinh nghiệm.
Ông lão thấy mấy đứa học trò vô dụng của  còn dám coi thường  khác, tức giận vô cùng.
Đợi lúc   bệnh nhân, ông nhất định sẽ bắt chúng châm cứu, xoa bóp, giác  lẫn .
Rồi bắt chúng   "Mạch Kinh".
 giờ, ông  xem trình độ của cô bé .
Không hiểu , khi  cô  về tử khí, âm khí, ông  đoán   phận của cô.
"Lại đây,  đây, bắt mạch cho   ."
Ông lão chỉ  chiếc ghế đối diện bệnh nhân,  hiệu cho Mộ Dao Quang  xuống.
Cô  từ chối, bởi từ lúc  mấy vị bác sĩ  bệnh nhân    mạch, cô  thấy hứng thú.
Đặc biệt là khi thấy    hề  tà khí quấy nhiễu, cô càng tò mò hơn.
Có lẽ, cô  gặp  loại mạch vị đặc biệt  nhắc đến trong sách.
"Anh, xin hãy đưa tay ."
Mộ Dao Quang nhẹ nhàng  với bệnh nhân.
Bệnh nhân thấy  một cô gái trẻ, định  hợp tác, nhưng  ông lão bên cạnh, đành im lặng đưa tay , quen thuộc đặt lên chiếc gối mạch.
Haizz, nếu   vì   đều  lão bác sĩ Tề  là thần y,    chẳng để họ hành hạ  như .
Nhìn , cả đời    đầu tiên khám Đông y.
Không cần họ chỉ dẫn,   cũng  đặt tay đúng vị trí để họ  lượt bắt mạch.
"Anh, xin hãy lật tay và cổ tay ."
Mộ Dao Quang  như bệnh nhân dự đoán, đặt tay lên mạch, mà tiếp tục  chậm rãi.
"Lật ?"
Không chỉ bệnh nhân, mà mấy vị bác sĩ trẻ cũng tròn mắt.
"Này cô gái, cô  sai  đấy?"
Bệnh nhân nhíu mày, mấy vị bác sĩ  đều bảo   đặt tay như .
"Cô   bắt mạch thì đừng  bắt, ai  bắt mạch ở mu bàn tay, buồn  thật."
Một vị bác sĩ trẻ  mặt đồng môn lên tiếng, mấy  khác gật đầu tán thành.
" , ai chẳng  bắt mạch  bắt ở mặt trong cổ tay."
Mộ Dao Quang  hề tức giận  lời chế nhạo của họ, chỉ cảm thấy kỳ lạ.
"Các vị    bắt  mạch ở mặt trong,  ?
Đã  bắt ,    bắt ?"
Nói xong, cô  do dự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/huyen-hoc-ba-la-bua-mua-chong/chuong-184-co-thang-khong-leo-dung-la-ngu.html.]
"Hay các vị    tin lời các vị, tự bắt  mặt trong một  nữa?"
Cũng    .
Vừa định  sang bệnh nhân, mấy vị bác sĩ vội ngăn .
"Không cần , cô cứ tin chúng  , mặt trong chúng   bắt ,   mạch."
Trời ạ, cô một câu dựng họ lên,   đưa cái thang, họ  leo xuống thì chẳng  ngu ?
Tô Giản từ lúc  đến giờ vẫn im lặng,  vợ  chỉ một câu  khiến mấy vị bác sĩ lên voi xuống chó,  nhịn  .
 theo hiểu  của  về vợ, cô  những lời   nghiêm túc,  hề cố ý.
Ông lão từ lúc Mộ Dao Quang bảo bệnh nhân lật tay, mắt  sáng rực.
Còn mấy đứa học trò vô dụng , giờ ông tạm thời  nhận chúng, chúng là ai ?
Bệnh nhân thấy  ai phản đối việc lật tay, đặc biệt là lão bác sĩ Tề cũng gật đầu, đành bỏ qua ý định chống đối, lật cổ tay .
Thôi, hôm nay   liều .
Dù bệnh  chữa   , ít nhất   cũng  thể khoe khoang rằng   bắt mạch kiểu khác .
Đang suy nghĩ lung tung,   thấy cô gái  mặt đặt tay lên mu cổ tay .
Mấy vị bác sĩ trẻ tròn mắt  cô,   bàn tay cô đặt  mu cổ tay bệnh nhân.
Đây—thật sự  mạch ?
Bỗng một vị bác sĩ hét lên: "A!  nhớ ! Đây... đây là phản quan mạch!"
Sao  quên mất chứ? Rõ ràng  từng  qua mà!
Hắn  đập  đầu  vài cái.
"Phản quan mạch?"
Mấy  khác vẫn ngơ ngác, rõ ràng  từng  qua.
Vị bác sĩ  nhớ  lập tức trở thành  giải thích.
"Lý Thời Trân trong 'Tần Hồ Mạch Học'  : 'Thốn khẩu vô mạch, cầu chi tí ngoại, thị vị phản quan, bất túc vi quái.'"
"Ừm, ít  còn  đứa  điều."
Ông lão hừ một tiếng, may mà   mất mặt ông.
Rồi  sang Mộ Dao Quang: "Cô bé, thế nào, bắt  gì ?"
Vân Vũ
"Mạch huyền vô lực, thỉnh thoảng xuất hiện hoạt mạch, do can đởm thấp nhiệt gây nên..."
"Vậy nên dùng thuốc gì?"
Ông lão vui mừng, tiếp tục hỏi.
"Không !"
Nói xong, Mộ Dao Quang  dậy.
Không ?
Bệnh nhân, mấy vị bác sĩ trẻ và ông lão đều  cô chằm chằm,  tin  tai .
Chỉ  Tô Giản là nhếch mép .
Bệnh nhân nghĩ thầm: "Chết , bệnh  chắc nặng lắm, đến cô gái  còn   dùng thuốc."
Qua biểu hiện của ông lão,   đoán cô gái  y thuật  tệ.
Mấy vị bác sĩ trẻ thì nghĩ: "Cái gì? Không  dùng thuốc mà còn trả lời ngang ngược thế?"
Nếu họ dám  , sớm  sư phụ đập đầu .
Ông lão  nghẹn lời,  chịu bỏ cuộc: "Thật sự  ?"
"Ừm,  học cách kê đơn."
"Thôi , mấy đứa, qua đó bắt mạch cho bệnh nhân ,  nghĩ cách kê đơn, lát nữa đưa cho  xem ."
Dặn dò xong, ông  sang Mộ Dao Quang và Tô Giản: "Hai đứa theo ."
"Này, lão bác sĩ Tề,  thì ?"
Bệnh nhân suýt .
Hôm nay   đến gặp lão bác sĩ Tề cơ mà.
Không  để  chuột bạch .
"Yên tâm, bọn chúng bắt  mạch  sẽ kê đơn chuẩn cho ,   .
Hôm nay   mất thời gian, nên tiền thuốc   miễn phí."
Ông lão ôn tồn  với bệnh nhân.
"Hả? Vâng, cảm ơn lão bác sĩ Tề!"
Ôi trời, đúng là tuyệt vời!