"Sư phụ, ngài  cùng  tử về nhà  ?"
Sau khi cúp điện thoại từ bà nội, Diêu Cửu Nhi đáng thương  Mộ Dao Quang với ánh mắt cầu khẩn.
Mộ Dao Quang  nhíu mày, khẽ mấp máy môi,  định từ chối.
Diêu Cửu Nhi  mím chặt môi, òa   lao  lòng cô.
"Sư phụ,   tử mất , cha cũng  còn nữa."
Dù cha  yêu thương cô, nhưng  tin ông qua đời, lòng cô vẫn đau nhói.
Thấy cô lao tới, Mộ Dao Quang vốn định đẩy , nhưng khi  câu  đó, tay cô khựng .
Chính khoảnh khắc do dự , Diêu Cửu Nhi  ôm chầm lấy cô.
So với dáng  cao ráo của Mộ Dao Quang, Diêu Cửu Nhi nhỏ nhắn hơn nhiều.
Cô bé ôm chặt lấy cô, trông chẳng  gì là lạ.
Thêm nữa, khi  , Mộ Dao Quang toát lên vẻ lạnh lùng mạnh mẽ.
Cảnh tượng lúc  của hai  trông vô cùng hài hòa.
Dĩ nhiên, đây chỉ là trong mắt Trình đại sư.
Còn trong mắt Tổng giám đốc Tô, cảnh tượng  vô cùng khó chịu.
Nhất là khi thấy vợ   ôm chặt đến thế,  chỉ  kéo  phụ nữ   ngay.
Eo vợ  mảnh mai như ,  chịu nổi lực mạnh như thế?
Mộ Dao Quang cũng cảm thấy bực bội.
Giá như lúc nãy cô  do dự, giờ   rơi  tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nhất là khi sư phụ  hiệu bảo cô dỗ dành Diêu Cửu Nhi.
Cô thở dài, đành cứng ngắc đưa tay vỗ nhẹ  lưng cô bé.
Không  cô   lòng trắc ẩn, mà ngoài chồng , cô  quen tiếp xúc  mật với ai khác.
"Ủa? Chuyện gì thế ?"
 lúc Mộ Dao Quang đang vỗ về Diêu Cửu Nhi một cách miễn cưỡng, một  khác bước .
Đó chính là Hồ Tư,   mua gà  về, phía  còn  A Ly và Tiểu Hề đang ăn no nê.
Tô Giản thấy Hồ Tư , nhướng mày.
Mộ Dao Quang thì mắt sáng lên.
Thế là cặp vợ chồng ranh mãnh  liếc  một cái.
Người vợ nhanh chóng bước sang một bên, tay kéo  đẩy, Diêu Cửu Nhi từ trong lòng cô chuyển sang ôm chặt Hồ Tư.
Người chồng thấy vợ thoát nạn, lập tức xoay  che chở cho cô.
Hồ Tư chỉ kịp hỏi một câu   nhét một   lòng,   choáng váng.
Diêu Cửu Nhi cũng hoa mắt, dán chặt  n.g.ự.c Hồ Tư,  nhúc nhích.
"Diêu... Diêu tiểu thư, cô  thể buông   ?"
Hồ Tư thấy cô bất động, đành nhắc nhở  cố hít sâu để thu nhỏ  .
Hắn may mắn vì đang là mùa đông.
Chiếc áo khoác dày  kịp cởi, tạo thêm chút  cách giữa hai .
Lời  của  khiến Diêu Cửu Nhi nhớ đến cha .
Hồi nhỏ, cô từng ôm chân cha mong  bế, nhưng ông lạnh lùng bảo cô buông .
Cha thật sự  yêu cô.
Cô luôn hy vọng một ngày nào đó, ông sẽ  đổi.
 giờ ông  chết, nguyện vọng  vĩnh viễn  thành hiện thực.
Nghĩ đến đó, cô  buông Hồ Tư mà còn ôm chặt hơn,  nức nở.
Nếu lúc nãy  vì đau lòng, thì giờ cô  vì tủi .
"Hồ Tư, cha  cũng  thích  như , tại    đều  thích ?"
"Không...  , Diêu... Diêu tiểu thư, ...   ."
Hồ Tư bối rối  cơn  của cô, đành  Tô Giản và Mộ Dao Quang cầu cứu.
Tô Giản đáp  bằng nụ  bất lực.
Mộ Dao Quang thì nhướng mày:
"Ai     thì  đó  dỗ."
Nói xong, cô nắm tay chồng bước  phòng khách.
Hồ Tư ngơ ngác: Mình  cô   ư?   chẳng  gì cả!
Hắn   Trình Nghiên Thu.
Trình đại sư trừng mắt:
"Đệ tử của   đúng,  con gái    thì  dỗ cho tử tế."
Nói , lão đại sư chắp tay  lưng, lắc lư bước .
Hừ, tên tiểu tử dám buôn chuyện  lớn,  trả giá thôi!
Chỉ còn  Hồ Tư và Diêu Cửu Nhi ở hành lang.
À , còn  hai con hồ ly đang rình xem náo nhiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/huyen-hoc-ba-la-bua-mua-chong/chuong-304-ke-ganh-va-ho-tu.html.]
Sau cơn , Diêu Cửu Nhi dần bình tĩnh .
Vân Vũ
Nghe lời Trình đại sư, mặt cô đỏ bừng.
Dù cô  vì lời Hồ Tư, nhưng là do nhớ đến cha.
Hồ Tư tội nghiệp chỉ là kẻ gánh vạ.
Nghĩ , mặt cô càng nóng.
Bối rối, cô đẩy Hồ Tư   chạy .
Để  Hồ Tư đang loay hoay nghĩ cách dỗ dành, càng thêm ngơ ngác.
Chuyện gì ?
Mãi khi  phòng khách  hết câu chuyện,  mới hiểu.
Thảo nào!
Hồ Tư hiểu vì  Diêu Cửu Nhi mất bình tĩnh.
"Sư phụ, ngài  cùng  tử về ."
Diêu Cửu Nhi   phòng khách, tiếp tục nài nỉ Mộ Dao Quang.
Có lẽ những chuyện xảy  mấy tháng qua khiến cô sợ hãi.
Cô cảm thấy chỉ  sư phụ bên cạnh, cô mới an tâm.
"Cửu Nhi,   cô hai điều.
Thứ nhất, đừng gọi  là sư phụ nữa.
Thứ hai, chuyện của cô  xong,   ."
Đây là thời gian riêng của cô.
  dứt lời, Trình Nghiên Thu  :
"Đệ tử, căn nguyên vụ   giải quyết xong.
Nên chính xác mà , nhiệm vụ của    thành."
Mộ Dao Quang nghi ngờ  sư phụ.
Có  cô nhầm ? Sao sư phụ đối xử với Diêu Cửu Nhi khác hẳn những khách hàng ?
Trước giờ, nhiệm vụ kiểu  kết thúc ở đây.
Bởi cô và sư phụ  can thiệp chuyện  sống.
 hôm nay, sư phụ thật khác thường.
"Sư phụ, ngài thấy đó, sư tổ cũng   xong.
Ngài nghĩ xem, nếu  tử về mà  hại thì ?"
Diêu Cửu Nhi nhanh chóng vin  đó.
Mộ Dao Quang liếc cô, lạnh lùng đáp:
"Yên tâm, tướng mặt cô cho thấy cô sẽ gặp dữ hóa lành."
Lần , dù họ  gì cô cũng  đổi ý.
Thấy thuyết phục  , Diêu Cửu Nhi chợt sáng mắt, thì thầm  tai cô:
"Sư phụ, ngài    nữ thần mà sư tổ thầm thương trộm nhớ là ai ?"
Nói xong, cô âm thầm xin  bà nội.
Bà ơi, cháu xin lợi dụng bà một chút.
Cái gì?
Sư phụ   thầm thương?
Mộ Dao Quang tròn mắt  sư phụ, như  chuyện cổ tích.
Sư phụ mà cũng  yêu ?
Thật  thể tin nổi!
Đột nhiên cô tò mò    đó là ai.
Mộ Dao Quang động lòng.
Cô  sang chồng, giọng nũng nịu:
"Anh..."
"Muốn  ?"
Dù   Diêu Cửu Nhi  gì, nhưng thấy vợ mở miệng,   cô  đổi ý.
"Ừ."
Cô  xem  sư phụ thích là ai.
Nếu  thể giúp sư phụ kết duyên lúc tuổi già, cũng .
"Vậy thì ."
Tô Giản mỉm .
"Còn ..."
Cô  , nhưng   xa ,  nỡ bỏ  một .
"Anh  cùng em."