Tô Giản đích thực   ngoài lấy đồ giúp cô, nhưng khi  thấy bộ quần áo ướt sũng như  vớt từ  nước lên,  lập tức đóng cửa xe ,  vòng qua phía lái, khởi động xe.
Mộ Dao Quang đợi đến khi nước trong bồn tắm dần nguội bớt mới bước . Sau khi ngâm ,   cô ấm áp, như thể  run rẩy vì gió lạnh bên hồ nãy giờ   là cô.
"Anh?"
Mười mấy phút , khi  gội đầu xong, cô gọi vài tiếng qua cánh cửa phòng tắm, nhưng chỉ nhận  sự im lặng.
Vẫn  về ? Hắn chỉ xuống lầu lấy đồ thôi,   lâu thế?
Mộ Dao Quang  nghi hoặc, hé cửa phòng tắm một khe nhỏ,  thấy chiếc áo choàng tắm nam đặt  ghế thấp bên ngoài. Cô  gọi thêm vài tiếng, thấy vẫn  ai trả lời, liền với tay lấy áo choàng   đóng cửa .
Chiếc áo choàng màu xanh nhạt sang trọng, chất liệu gì cô  , chỉ cảm thấy mặc   mềm mại. Mặc xong áo, dọn dẹp phòng tắm xong, thấy  vẫn  về, cô bắt đầu thong thả khám phá căn hộ của .
Phòng tắm  cần xem nữa, cô quyết định bắt đầu từ phòng khách,  đến bếp, phòng ăn, phòng sách, phòng ngủ...
Phòng ngủ?
Mộ Dao Quang bước  phòng ngủ,   bước ,  quanh một lượt, xác nhận   bỏ sót phòng nào. Vậy là...  chỉ  một phòng ngủ thôi ?
Phát hiện  khiến cô gái vốn dĩ  bình tĩnh dù  áo choàng chẳng mặc gì, bỗng tim đập thình thịch. Chẳng lẽ tối nay cô  ngủ chung giường với ? Vậy  lâu  về,   là  mua... thứ đó ? Thế... thế... cô... cô...    đây? Nên chủ động   động? Nghe   đầu sẽ đau lắm, đau đến mức nào? Có đau hơn  đầu   nhiệm vụ  ác quỷ đánh ?
Càng nghĩ càng hoảng, cô như con kiến  chảo nóng,  tới  lui trong phòng ngủ. Không  cô  , chỉ là  chuyện đến quá bất ngờ, khiến cô    kịp chuẩn  tinh thần!
 lúc đó, tiếng mở cửa vang lên từ phòng khách.
Hắn về ?
Mộ Dao Quang tim đập nhanh, lén thò đầu  khỏi phòng ngủ, thấy   đóng cửa, định đặt một chiếc hộp cỡ  xuống đất.
"Đây là gì ?"
Bị chiếc hộp thu hút, cô quên mất ngại ngùng, bước  khỏi phòng với vẻ mặt tò mò.
Tô Giản  tiếng, ngẩng đầu lên, thấy cô gái mặc áo choàng của  đang  về phía . Chiếc áo   mặc  chật, nhưng với cô  rộng thùng thình. Khoảnh khắc ,  nhận  rõ ràng sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ.
Cô   hình , thon thả, đặc biệt là khi cô thắt dây áo, eo càng trở nên nhỏ nhắn. Tô Giản nuốt nước bọt, nhưng khi  thấy mái tóc ướt hơn lúc  ,  nhíu mày.
"Chờ  một chút." Hắn đặt đồ xuống,   phòng tắm.
"Ừ!"
Mộ Dao Quang đáp,    định  gì.  lúc  sự chú ý của cô đổ dồn  chiếc hộp   đặt xuống. Một túi đồ ướt,  cần đoán cũng  là quần áo của cô, còn chiếc hộp  là gì?
Cô tò mò  xổm xuống, định xoay chiếc hộp thì  tiếng  từ phía , "Đây là máy sấy quần áo   mua."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/huyen-hoc-ba-la-bua-mua-chong/chuong-74-hay-la-gia-vo-ngu-di.html.]
Vân Vũ
Vừa ,   cắm máy sấy tóc,  hiệu cho cô  gần.
"Máy sấy quần áo?"
Mộ Dao Quang  hiểu,  đến bên , giơ tay định lấy máy sấy.
"Ngồi xuống,  giúp em."
Hắn  đưa máy sấy cho cô, chỉ  chiếc ghế sofa  mặt, bảo cô  xuống.
"Ừ!"
Mộ Dao Quang nhướng mày,  ngại ngùng,    xuống ngay ngắn.
"Anh định mua quần áo sạch cho em, nhưng giờ  khuya, nên đành mua máy sấy."
Tô Giản giải thích ngắn gọn  bật máy sấy. Tiếng máy ù ù vang lên bên tai cô.
Hai    gì thêm, Tô Giản chăm chú sấy tóc cho cô, còn cô thì tận hưởng sự chăm sóc ấm áp của . Ban đầu, động tác của  còn vụng về, chậm rãi,  lẽ sợ  cô đau, nhưng  nhanh  thuần thục.
Những ngón tay dài lướt qua từng lọn tóc, thỉnh thoảng chạm nhẹ  da đầu, cùng với tiếng máy sấy bên tai, khiến cô dần buồn ngủ.
Không  bao lâu , Tô Giản tắt máy sấy, đặt sang một bên, còn cô gái  sofa thì gật gù như bổ củi. Nhìn cô như ,   nhịn  .
Hôm nay, khi  cô đưa hết tiền cho ,  bỗng dâng lên cảm xúc mãnh liệt  gặp cô. Hắn  nghĩ  sẽ  gì   gì, chỉ đơn giản là  thấy cô ngay lúc đó.  những chuyện xảy   khi gặp   ngoài dự tính.
Đến tận bây giờ,  mới  tâm trạng nghĩ về chuyện  đó cô gặp . Có  cô rơi xuống nước ? Hay là cái hồ nhân tạo trong trường?  thấy cô mệt mỏi như ,   nỡ đánh thức hỏi han. Thôi, đợi cô nghỉ ngơi xong  tính .
Nghĩ ,   vòng   mặt cô, cúi  bế cô lên. Lúc  quấn chăn dày nên  cảm nhận rõ, giờ chỉ cách một lớp vải mỏng, cảm giác   khác biệt. Đặc biệt là khi cô  bế lên, trong miệng phát  tiếng rên nhẹ vô thức, khiến    căng thẳng.
Trước khi mất kiểm soát,  nhanh chóng bế cô  phòng ngủ. Đặt cô xuống giường, đắp chăn kín ,  mới  thẳng, thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó,   dám ở  lâu, lấy bộ đồ ngủ từ tủ quần áo  rời khỏi phòng ngủ.
Khi   ,  "đang ngủ" bỗng mở mắt, đôi mắt sáng long lanh chẳng  chút buồn ngủ nào. Dù   hổ vì hành động giả vờ ngủ, nhưng khi   bế lên, nỗi hoảng hốt  đó  ập đến.
Sợ hãi, cô lập tức chọn cách trốn tránh như đà điểu.
Không  cô  ngủ, Tô Giản  ngoài,  tắm rửa, giặt quần áo ướt của cô  cho  máy sấy mới, nhấn nút khởi động. Xong xuôi  nửa tiếng,  chợt nhận  căn hộ chỉ  một phòng ngủ.
Trong phòng ngủ,   sợ  mong chờ,  khi đợi lâu, dần chìm  giấc ngủ. Mơ màng, cô cảm thấy giường  lún xuống, một mùi hương giống nhưng khác mùi của cô len lỏi  mũi.
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến. Hơi thở cô từ nhẹ trở nên gấp gáp,  thể che giấu  nữa.