Tối đó, Tường tại khảy đàn  trăng ở Ngự hoa viên, điệu nhạc trong trẻo như nước chảy. Hoàng thượng vốn định tới Hàn Thủy viện,  nhạc liền đổi hướng long liễn.
Tin  đến tai  đúng lúc Thái y đang bắt mạch.
“Nương nương tâm hỏa vượng, ưu tư quá độ, e rằng  thể mệt mỏi.”
Ta thu cổ tay , nhẹ giọng:
“Trong cung chuyện nhỏ chuyện lớn đều  lo,  quen .”
Khi Thái y cúi  thu gối mạch,  khẽ  thêm:
“Ngược , Nhị hoàng tử dạo  thường phát sốt, phiền Thái y  một chuyến xem .”
Thái y vội vàng hành lễ, cáo lui.
Chưa bao lâu , Huệ Trúc chạy , mặt rạng rỡ:
“Nương nương đoán  sai! Cung nữ của Tô tần định lấy cớ Nhị hoàng tử  cảm để gọi hoàng thượng , ai ngờ  tới  gặp Thái y  đường, kế chẳng thành.”
“Còn Tô tần?”
“Nghe   Nhị hoàng tử   thì thở phào, còn tự tay chăm sóc.”
Ta  nhạt.
“Nàng  mà  chăm con thì  chẳng để đứa trẻ  đến quỳ  điện .”
Ta  lệnh:
nguyenhong
“Phái  canh chừng kỹ. Tường tại còn non tay,  thể để sai sót.”
Ta mượn cớ Nhị hoàng tử  thể yếu, ép Tô tần ở trong cung cầu phúc, cấm  ngoài.
Hoàng thượng vốn chỉ dùng nàng  để  trò, nay  Tường tại bên cạnh,  sớm quên mất  cũ. Hắn tưởng  đang  việc hậu cung, nên  truy xét gì.
Nửa tháng , đêm  trời đổ mưa.
Lạc Dự Viêm đột nhiên phát sốt cao.
Tô tần hất đổ cả bình thuốc, ôm con lao  khỏi Hàn Thủy viện, quỳ rạp  cửa cung Cẩm Tú nơi hoàng thượng nghỉ .
“Hoàng thượng! Dự Viêm  sốt cao, xin  cứu con !”
Hoàng thượng  đ.á.n.h thức, sắc mặt khó coi.  khi  thấy đứa nhỏ nóng đến đỏ bừng, mí mắt  mở nổi,  cũng  khỏi chột .
Cung nhân cuống quýt.
Ta lúc  mới thong thả bước tới cùng Thái y.
Thái y đặt tay lên mạch Dự Viêm,  tới một khắc  thốt lên:
“Tình hình nguy cấp,  sắc t.h.u.ố.c ngay!”
Sau một bát thuốc,  thở Dự Viêm dần  định.
Ta lạnh giọng quát:
“Nhị hoàng tử bệnh nặng,  ngươi mãi  truyền Thái y, để tới khi tình hình nghiêm trọng mới  ầm lên đến tận đây?”
Hoàng thượng liếc , Tô tần sợ đến run bần bật:
“Thần … thần   thử  cách mà  hạ  sốt…”
“An nhi nhớ phụ hoàng, nếu   hoàng hậu nương nương cấm túc, nó cũng  buồn bã mà sinh bệnh…”
“Cấm túc là để tĩnh dưỡng,  ai  ngươi   truyền Thái y?”
Tường tại khi  khoác thêm áo cho hoàng thượng, giọng nhẹ như tơ:
“Trời sắp sang đông, tỷ tỷ  ngoài còn khoác thêm áo,   để hoàng tử chỉ mặc một lớp mỏng như ?”
Tô tần cãi:
“Nó nóng sốt, mặc thêm chẳng  càng khó chịu ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/huyet-tram-hoang-cung/chuong-3-van-co-trong-dem.html.]
Ta  thẳng nàng , giọng lạnh như băng:
“Không chừng ngươi cố tình để Nhị hoàng tử nhiễm phong hàn,  định dùng đứa trẻ  để tranh sủng?”
“Đó là con của ,    thể hại nó!”
Giọng nàng the thé vang lên trong điện, sắc như d.a.o cứa.
Bỗng, từ  giường truyền đến tiếng  mơ hồ, yếu ớt của Lạc Dự Viêm:
“Mẫu phi… con   tắm nữa… nước lạnh lắm… cầu xin …”
Mọi  trong điện lặng như tờ.
Tô tần mặt cắt  còn giọt máu, bàn tay đang run rẩy buông thõng xuống.
Ta khẽ nhắm mắt, khóe môi cong lên một đường thật mảnh.
Một ván cờ  khép .
Và con  đầu tiên –  ngã.
Tô Đáp Ứng nhất thời hoảng loạn:
“Hoàng thượng,   ! Người   giải thích…”
Hoàng thượng giận đến đỏ mặt:
“Đủ ! Tô Đáp Ứng phạt bổng một năm, cấm túc ba tháng!”
Trò hề kết thúc,    lượt rời .
Ta  bên giường, lặng lẽ  hàng mi đang run run của Lạc Dự Viêm, giọng  trầm thấp lạnh băng:
“Đừng giả vờ nữa.”
Hắn sững ,  lập tức mở mắt, trong đáy mắt là hận ý đặc quánh.
“Vì    nuôi ?”
“Mẫu hậu, rốt cuộc  thế nào  mới chịu cứu   ngoài?”
Khóe môi  khẽ nhếch, nụ  đầy giễu cợt.
Thật buồn  — chẳng  đây chính là mẫu phi trong ký ức của  ?
Một kẻ sinh  chỉ để giam giữ , để  mãi mãi  cái bóng trong hậu cung .
Cớ gì sống  một đời   thoát khỏi nàng ?
Ta giúp  kéo chăn, giọng ôn hòa:
“Con đang  gì thế, chẳng lẽ sốt đến mê man  ?”
Ánh mắt  u tối như vực sâu, từng chữ rít  từ kẽ răng:
“Người lừa ! Người  trong lòng nàng ,  là quan trọng nhất… nhưng trong mắt nàng  chỉ  phụ hoàng, chỉ  lụa là châu báu! Ta gọi mãi mà nàng  mắng  là phế vật, là đồ    lời! Người  hết, tại   cứu ? Tại  để  sống như ?”
Giọng  khản đặc, từng tiếng như đ.â.m  lòng ngực.
Ta vẫn điềm tĩnh  đó, ánh mắt dừng nơi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì tức giận.
“Mẫu phi con đối xử với con như thế,  con dám tin   m.á.u mủ như  sẽ  g.i.ế.c con?”
“Dù , hoàng thượng cũng   đích tử.”
Hắn ngẩng đầu, đôi môi mím chặt, giọng  nhỏ  nhưng càng lạnh:
“Người  thể sinh con. Chỉ  … mới là con đường sống của .”
Một đứa trẻ mà ánh mắt   tính toán, nụ   lạnh hơn cả băng tuyết.
Ta   thật lâu, trong lòng dâng lên một cơn rùng .
Thì , dù sống ,  vẫn mang trong tim cùng một bóng tối.
“Nhị hoàng tử cứ yên tâm tĩnh dưỡng ở đây ,”   dậy, lạnh nhạt , “Tô Đáp Ứng còn đang đợi con về đấy.”