Sương mù đêm nay dày đặc đến mức những ngọn đèn dầu yếu ớt trong làng chỉ như những đốm sáng lạc lõng giữa biển mù. Hàn Ngọc Sơn thức dậy giữa tiếng gió rít qua mái tranh, từng tán cây khô va cửa sổ, phát âm thanh khẽ khàng nhưng kỳ lạ, như tiếng thì thầm của những linh hồn siêu thoát. Cậu , đêm nay giống như những đêm bình thường.
Trưởng làng gõ cửa, giọng trầm:
“Quan lang, xin mời ngoài một lát. Một trong những việc kỳ quái xảy , dân làng mong trông thấy, phân tích.”
Ngọc Sơn bước ngoài, theo là Lâm Yên. Bên ngoài, ánh trăng mờ ảo xuyên qua sương, tạo nên những dải ánh bạc nhợt. Mặt đất ẩm ướt, từng bước chân in hằn, nhưng vẻ như âm thanh đều nuốt chửng bởi sương mù.
Một lão nông run rẩy bước tới, giọng khàn đặc:
“Đêm qua, Trương lão gia cùng phu nhân mất tích. Người phu nhân hồ lấy nước, mãi trở về. Trương lão gia tìm, chỉ thấy sương dày đặc, hồ nước yên lặng, một tiếng động.”
Một phụ nữ trẻ xen , giọng run run:
“Có , họ thấy một bóng thiếu nữ mặt hồ, tóc dài che mặt, ánh mắt vô hồn… biến mất. Kể từ đó, ai dám hồ ban đêm.”
Ngọc Sơn nhíu mày, ánh mắt lóe lên vẻ nghiêm trọng. Những mô tả về bóng hồ, về những mất tích liên tục, đều quy luật, dù khó nhận . Một thứ vô hình đang thao túng nơi , và nó là chuyện bình thường.
Họ tiến tới bờ hồ. Mặt nước đen như mực, ánh trăng phản chiếu, chỉ tạo nên những vệt bạc mờ. Hồ như một hố sâu vô tận hút lấy ánh sáng. Sương mù quấn quanh bờ, tạo những hình thù mờ mịt, như những bóng vô hình đang quan sát.
Ngọc Sơn rút hũ bùa từ áo choàng, đặt tay lên, nhẩm niệm vài câu chú cẩn thận, như cảm nhận sự hiện diện của hồn ma.
Bỗng, mặt hồ gợn lên một đường cong mờ, bóng dáng nhỏ bé thoáng hiện. Tóc dài phủ mặt, ánh mắt trống rỗng, chằm chằm họ. Lâm Yên run rẩy, kéo tay Ngọc Sơn:
“Quan lang… xin tránh xa!”
Bóng ma biến mất chỉ trong chớp mắt, nhưng sương mù vẫn rung lên theo nhịp, như những lời thì thầm dứt. Ngọc Sơn , đó là hồn ma Trăng Đen, nó nhận thấy sự xuất hiện của họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/huyet-trang-nui-tam/chuong-2-bong-ma-trong-suong-mu.html.]
Ngọc Sơn quan sát kỹ: những cây khô, những tảng đá, từng lớp sương… tất cả đều bất thường, như uốn cong bởi một lực vô hình. Âm thanh hồ nước lăn tăn đều đặn, nhưng đôi lúc vang lên tiếng khẽ như tiếng thở dài của một sinh vật vô hình.
Trở nhà trưởng làng, Ngọc Sơn lắng dân làng kể về những mất tích gần đây.
Một nhóm thợ săn lên núi tìm cây t.h.u.ố.c cũng biến mất. Họ để dấu chân ngoằn ngoèo, hướng về hồ, biến mất trong sương. Không dấu hiệu chiến đấu, một tiếng kêu cứu. Chỉ còn sương mù, âm thanh nhẹ nhàng nhưng đầy ma mị.
Một lão nông khác thì cho :
“Một khi trở về, kể rằng họ thấy ánh mắt đỏ của một bóng núi, nhưng khi kỹ thì ai ở đó. Ai trông thấy cũng lạnh sống lưng, và đó tinh thần luôn hoảng loạn.”
Ngọc Sơn ghi chép trong lòng: hiện tượng đều quy luật. quy luật … giống bất kỳ chuyện thường tình nào.
Ngọc Sơn hồ. Trăng mờ xuyên qua sương, phản chiếu những bóng mờ mịt. Cậu nếu tìm nguồn gốc lời nguyền, Hồ Trăng Đen sẽ còn tiếp tục nuốt những linh hồn vô tội.
“Đêm mai… sẽ trực tiếp quan sát hồ,” – thầm nghĩ.
Lâm Yên run run đáp: “Quan lang… xin cẩn thận. Hồ… hồ buông tha. Ai bước đó, sẽ bao giờ trở .”
Đêm , Ngọc Sơn ngủ. Tiếng gió rít qua rừng, tiếng lá khô va mái tranh, tiếng nước hồ lăn tăn như nhịp thở của sinh vật vô hình… tất cả khiến căng thẳng đến mức dám nhắm mắt. Trong đầu, câu hỏi dồn dập: Hồn ma Trăng Đen là ai? Tại nó ám hồ? Làm để ngăn chặn những mất tích tiếp theo?
Trong bóng tối, một ánh mắt đỏ lóe lên, chằm chằm Ngọc Sơn. Không ai đó là hồn ma trò chơi ánh trăng sương mù, nhưng cảm giác rùng rợn khiến tim đập nhanh. Một cuộc điều tra bắt đầu, và Ngọc Sơn rằng những đêm tiếp theo sẽ còn bình yên nữa.
Cậu đặt tay lên hũ bùa bàn thờ, cảm giác lạnh lẽo truyền qua từng ngón tay. Ký tự cổ xưa rung lên như cảnh báo:
“Đêm trăng tròn, hồ thức tỉnh, linh hồn siêu thoát…”
Ngọc Sơn lặng im, lắng âm thanh sương mù và tiếng hồ. Mỗi tiếng động, dù nhỏ đến , đều mang cảm giác rùng rợn, như lời nhắc nhở: lời nguyền phá, kẻ tiếp theo sẽ là ai?