rằng   thành thật khai báo thì  tuyệt đối  đồng ý đăng ký kết hôn. Thế nhưng giây tiếp theo, trang hộ khẩu của   xuất hiện trong tay  .
Và tên   phẩy phẩy tờ giấy mỏng đó,  với  rằng, ngày mai  xin nghỉ phép ,  ruột  tự  chọn ngày giúp .
Ngày Hoàng đạo, thích hợp để xuất hành, thích hợp để gả cưới.
Sau đó   phớt lờ sự phản kháng của , kéo  trở  bữa tiệc.
 thậm chí còn cảm thấy cái đó   là bữa cơm, mà là bữa tiệc bán  của .
Ánh mắt của Triệu phu nhân  ,  chỉ  sự an ủi, mà còn giống như một sự giải thoát của việc vứt bỏ  một cái cản đường to đùng.
Trước khi  cửa còn  quên nắm lấy tay Triệu Sơ Niên, tha thiết dặn dò: “Con gái của dì,  dì nuôi  bướng bỉnh, Tiểu Triệu con  nhường nó một chút nhé?”
 suýt nữa  đ.â.m đầu  bậc thang của nhà hàng.
Triệu Sơ Niên nắm tay , bày tỏ lòng trung thành với Triệu phu nhân: “Thu Thu  bướng bỉnh, mà  bướng bỉnh con cũng thích.”
: …
Cái cuộc sống   thể sống tiếp  nữa!
Người lớn hai bên  khi đạt  thỏa thuận về nghi thức bán  của , hài lòng, ai về nhà nấy.
Triệu Sơ Niên nắm tay , tản bộ  về nhà.
  theo    nửa bước, cứ bước lên bóng của   một cách lơ đãng: “Anh  chuyện gì giấu em  ?”
“Ừ.”
“Nhà   chuyện gì giấu em  ?”
“Ừ.”
“Chuyện đó nhà em cũng   ?”
“Ừ.”
“Có  tất cả   đều , chỉ  em    ?”
“... Ừ.”
Chữ “ừ” cuối cùng của Triệu Sơ Niên rõ ràng  chút do dự.
Suy nghĩ một chút,   thêm một câu: “Cũng  hẳn là em    .”
Ơ?
 ngẩng đầu   , vẻ mặt ngu ngơ: “Em chỉ là  hiểu, tại    để mắt đến em?”
Triệu Sơ Niên cũng  hoang mang: “Anh cũng  hiểu, tại  em vẫn  đoán .”
 dứt khoát   nữa.
Lì lợm  yên tại chỗ,     rõ ràng thì  tuyệt đối  về nhà.
Triệu Sơ Niên  vẻ  bất lực: “Chính em vẫn để đồ vật đó  bàn,  cứ tưởng em  nhớ  từ lâu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/100-cach-cua-do-bac-si/chap-17.html.]
: ???
Đồ vật  bàn của  nhiều lắm, bút vẽ, chuột, máy tính bảng, đồ ăn vặt, đèn bàn, giá sách nhỏ.   nợ bản thảo,  tăng ca,   sở thích ,  còn  thể quên cái gì nữa chứ?
Triệu Sơ Niên thở dài, xoa xoa tóc : “Cái cúp  bàn em , là  tìm  đặt  đấy.”
: ???
: !!!
Có lẽ là thấy biểu hiện của  quá kinh ngạc, Triệu Sơ Niên cuối cùng cũng đại phát từ bi,  một  bình thường: “Lúc đầu vốn định để Lạc Lạc nhận em   đỡ đầu,  đó  nghĩ, em  mợ Út của nó  hơn.”
 sốc nặng! Thảo nào  thấy Lạc Lạc  chút quen mắt!
Đứa bé hơn ba tuổi lớn lên thành bốn tuổi, vẫn là một cục thịt.   một cách nghiêm túc,  thực sự  từng gặp mặt cả gia đình họ.
Bởi vì năm đó sợ  kẻ buôn  trả thù, cộng thêm nguyên tắc  thầy cô dạy từ nhỏ là “ việc   để  tên”,   từ chối yêu cầu cảm ơn trực tiếp của gia đình đó nhiều .
Và  đó   quên sạch chuyện .
Triệu Sơ Niên vẻ mặt vô liêm sỉ: “Nói  nhé, hôm đó em tự   đấy,  cầu hôn thì   chuyện hối hận, bây giờ em   lật lọng cũng   nữa .”
 bùng nổ giận dữ: “Hôm đó em  tinh trùng lên não  thôi! Ai  cầu hôn như thế, đó mà gọi là cầu hôn ?”
Thế nhưng giây tiếp theo, trong tay    nhét  một chiếc hộp nhỏ.
Chiếc nhẫn kim cương bên trong,  ánh trăng, lấp lánh rực rỡ.
Đôi mắt của Triệu Sơ Niên, dường như cũng nhuốm ánh trăng, lấp lánh rực rỡ, dịu dàng đến mức khiến   gần như  thể chìm đắm trong đó: “Anh  ngắm  em  một năm, ba tháng và bốn ngày . Cố Thu tiểu thư, bây giờ  chân thành hỏi em một câu,     thể tiếp tục ngắm  em như   ?”
“Với tư cách là chồng.”
Khoảnh khắc đó,  phát hiện ,  hình như  thể  “” .
Ngoại truyện nhỏ cảnh “tàu ngầm”
Thực   vẫn  hiểu, đăng ký kết hôn nên là một thủ tục  đơn giản, tại  Triệu Sơ Niên  cứ  xin nghỉ cả ngày.
Không chỉ   xin nghỉ cả ngày,   còn tự ý, cùng với  ruột , xin nghỉ cả ngày cho .
Thế nhưng  khi đăng ký kết hôn xong,   hiểu.
Không chỉ hiểu tại   xin nghỉ cả ngày,  còn tự học  một cụm từ khác: Tuyên dâm ban ngày.
Trạm Én Đêm
Cuốn sổ màu đỏ còn  kịp  ấm tay ,      dắt về thẳng khu dân cư.
, là khu dân cư  và   sống sát vách.
Trong thang máy,  còn giả vờ hỏi , về nhà ai.
 mải mê nghiên cứu mức độ chỉnh sửa ảnh  giấy đăng ký kết hôn của , thuận miệng trả lời: “Nhà ai chẳng như .”
Ngay lập tức,      dắt  phòng ngủ của  . Và khi  phản ứng , rèm cửa   kéo .
Sau ,   vô   hối hận. Nếu   thể dự đoán  bước  sớm hơn,  nhất định, nhất định, sẽ ăn sáng no hơn một chút.
Trời ơi, thể lực của một bác sĩ phụ khoa tại    đến !