Cũng là đồ ngủ,  mặc lên  thì quấn như cái bánh chưng;   mặc lên   cấm dục mà ôm sát cơ thể.
 “ực” một tiếng, lẳng lặng nuốt nước bọt.
Anh trai nhỏ nhíu đôi mày  : “Cô   thế?”
  xổm  đất, thành thật trả lời câu hỏi: “Cửa đóng ,   mang theo chìa khóa.”
Sau đó  nhanh chóng  thêm một câu: “Cũng  mang theo điện thoại.”
Anh  dường như thở dài một tiếng, nghiêng  nhường chỗ ở cửa: “Vào .”
Căn phòng của nam thần cũng giống như con   ,   thì cấm dục mà gọn gàng.
Anh trai nhy bác sĩ chỉ tay  chiếc ghế sofa, bảo   xuống. Và cái bụng của    hợp lúc mà “grừ” một tiếng.
“Chưa ăn tối ?”
 lắc đầu một cách điên cuồng,   gật đầu một cách điên cuồng, nghĩ một chút,  tiếp tục lắc đầu một cách điên cuồng. Và  với nam thần rằng   đói.
Cùng với câu “ ăn no ” là tiếng bụng phát  một  nữa,  dài và  sâu, “grừừừừừ…”
 cảm thấy đời    thể nào cưa đổ    nữa .
Anh trai nhỏ im lặng một lúc, hỏi : “Muốn ăn gì?”
“Gì cũng ,   kén ăn, dễ nuôi lắm.” Đêm dài đằng đẵng,  thứ hai   cắn đứt lưỡi .
Anh trai nhỏ  dậy   bếp,     là ảo giác của  ,  cứ cảm thấy   mỉm  một chút.
“Mì trứng cà chua  ?”
 ôm gối ôm,  dám mở miệng  nữa, chỉ dám gật đầu. Người ở nhờ,  thể kén cá chọn canh.
Hơn nữa, nam thần tự tay nấu mì, đừng  là cho cà chua, cho một cân Thạch Tín ,  cũng  thể ăn hết.
Căn bếp nhà nam thần  thiết kế mở,  giả vờ xem tivi, thực  thì cứ chốc chốc   qua cửa kính, thỏa sức chiêm ngưỡng bóng lưng say đắm của vị tiểu ca ca bác sĩ đang nấu ăn.
Cà chua đỏ tươi  xào  nước, trứng non  chiên tới, sợi mì mềm  , hành lá như đang ngập ngừng  .
Trong làn  nóng bốc lên của nước dùng thanh,  chỉ là hương vị thơm ngon của mì, mà còn là khởi đầu mới của  và nam thần.
 giơ đôi đũa,  ngừng cầu nguyện trong lòng. Hãy để phản ứng dị ứng đến chậm một chút nữa thôi.
Trạm Én Đêm
 ,   dị ứng cà chua.
Dưới ánh mắt của  trai nhỏ bác sĩ,  từ từ gắp một đũa mì, dũng cảm đưa  miệng.
Một bát mì lẽ   khiến  tim đập thình thịch,    ăn trong lòng nóng như lửa đốt. Không nóng  , mặt đang ngứa ran  đây .
 bên  cầu nguyện đèn nhà  trai nhỏ bác sĩ mờ mờ,     rõ mặt ; bên   trai nhỏ bác sĩ nhanh chóng giơ tay, sờ một cái lên mặt .
: ???
 còn   tay, nam thần  tận dụng  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/100-cach-cua-do-bac-si/chap-3.html.]
Sau đó  cảm nhận  chấn động từ lồng n.g.ự.c bên , của  trai nhỏ bác sĩ: “Mặt cô  dị ứng .”
 là bác sĩ chuyên nghiệp  khác,  xem câu  , dùng  câu khẳng định.
 phủ nhận liên tục: “  , trời nóng quá, do gió thổi thôi.”
Anh trai nhỏ bác sĩ kéo   nhà,  ánh đèn cẩn thận   hai , quả quyết đưa  đáp án chính xác: “Cô dị ứng cà chua ?”
 kinh ngạc thất sắc. Bây giờ bác sĩ phụ khoa đều thông minh như  ?
Trong bát mì đó ngoài cà chua còn  rau mùi, hành lá, trứng, dầu mè, nhiều thứ như ,    xác định chính xác  là do cà chua?
“A? Vậy ?   từng để ý, hì hì hì hì hì.”
Có lẽ vì   quá ngớ ngẩn,  trai nhỏ bác sĩ dường như  bất lực thở dài,  với  hai chữ “đợi ”,     phòng ngủ.
 với khuôn mặt sưng đỏ như đầu heo,  trong phòng khách nhà nam thần, vô cùng mơ hồ.
Khi cửa phòng ngủ  mở ,  trai nhỏ bác sĩ  mặc quần áo chỉnh tề,   với khuôn mặt sưng như đầu heo, chìa tay  với : “Đi thôi.”
 cảm thấy lòng  nguội lạnh. Vừa  nhà nam thần   hai tiếng,   quét  …
 đầy nước mắt, rời khỏi mảnh đất mà   ở  thật lâu . Sau đó    trai nhỏ bác sĩ đưa thẳng  thang máy, đỡ  bãi đỗ xe, nhét  ghế phụ.
 tỏ vẻ vô cùng hoang mang: “Đi  đây?”
Nam thần thắt dây an  xong, vặn chìa khóa xe: “Bệnh viện.”
Hả?
Không  là đuổi   ?
 lập tức sống  ngay tại chỗ.
Buổi tối, bãi đỗ xe ở bệnh viện cực kỳ rộng rãi. Nam thần đỗ xe xong,  tự nguyện  đăng ký khám bệnh.
Mặc dù  một   điện thoại, hai   tiền mặt, nhưng cũng  thể cứ thế mà lợi dụng  , đúng ?
Thái độ  thật đầy đủ.
Kết quả,   chỉ đơn giản đáp  hai chữ: “Không cần.”
Được , đúng là  cần. Bởi vì đó là bệnh viện của  .
 trơ mắt    và bác sĩ cấp cứu trao đổi hai ba câu tiếng lóng,  đường hoàng  xuống  máy tính, đăng nhập tài khoản bác sĩ của , tạo hồ sơ, kê đơn thuốc,  việc trôi chảy trong một . Cuối cùng, dùng điện thoại quét mã QR thanh toán.
Toàn bộ quá trình, đừng  là đăng ký khám,  thậm chí còn  kịp mở miệng một chút nào, thuốc  đến tay . Bởi vì bác sĩ cấp cứu  còn giúp    lấy thuốc.
Không chỉ giúp  lấy thuốc,  khi rời  còn ngập ngừng vỗ vai  ,   với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tất nhiên, những điều    còn  quan tâm nữa. Cho đến khi   đưa  rời khỏi cổng bệnh viện, trong đầu  chỉ  duy nhất một ý nghĩ.
Lần  tái khám,  đến bệnh viện trực tiếp khám cấp cứu ở chỗ     ?
Cái  tiện quá  mất.