19.
Hệ thống gật lấy gật để:
[Ký chủ thuận theo , thiện cảm chắc chắn tăng.]
[Cớ gì thuận?]
[Hắn hứa một đời một đôi mà.]
Ta lạnh:
[Thời nay một vợ một chồng mà đàn ông còn xốn xang, bảo tin cái thời tam thê tứ hợp pháp vẫn giữ thanh lưu ư?]
[Tin , tin là Tần Thủy Hoàng?]
[Tin , tin Viên Minh Viên là đốt?]
Hệ thống lưỡng lự hồi lâu mới lí nhí:
[Cô nương Tần Dao Thanh, chuyện đốt Viên Minh Viên… để hẵng bàn.]
[Phản diện chủ động thề chỉ cưới ngài đấy!]
Ta quát:
[Cớ gì “một đời một đôi”? Ta còn tam phu tứ thị, bảy tám mỹ nam vây quanh hầu hạ cơ!]
[Ngươi y như đám bình luận—ngoài spoil là đầu rỗng.]
Hệ thống há hốc mồm.
Một lúc , nó dụi mắt mặt tường, chui góc.
Ta rõ— nó bắt đầu… di chúc.
Ta vốn lòng , bảo nó tiện thể cho một bản.
Nó còn dữ hơn.
20.
Lương Thừa Ngôn vẫn đầy chờ đợi.
Ta vòng quanh mấy lượt.
“Nhận lời thì .”
“Có điều, ngày đại hôn, văn võ bá quan quỳ lạy là quỳ lạy Hoàng hậu—là .”
Mặt đổi sắc: “Cái … Ta đường đường Thái tử, khác gì rể nhà ?”
“Ngươi chẳng gả cho thần nữ là ?”
Hắn siết chặt nắm tay, nhưng nửa ngày vẫn chậm rãi buông .
Hắn cần phận của để tạo thế, càng cần an dân.
Im lặng một lát, rủ mắt: “Văn võ bá quan hết quỳ lạy thần nữ—nên lắm.”
Ta thấy rõ sự bất cam trong mắt .
Không .
Ta thể vờ như thấy.
, hạng cố chấp tự tôn như , khó nhọc leo tới cao vị, chịu để ai đầu?
Đêm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/108-cach-cuu-roi-phan-dien/chuong-7.html.]
Ta ẩn dạo trong ngự hoa viên, thấy ôm một nữ tử chui giả sơn.
Hệ thống chỉ bóng họ kêu:
[Nữ đó chính là con gái Tể tướng!]
Lần , khi nữ xuyên “cứu rỗi”, Lương Thừa Ngôn hứa cưới nàng hậu,
ai ngờ tới ngày đại hôn cưới con Tể tướng.
Đã thành Thái tử, càng cần nữ tử danh môn chỗ dựa.
Ta áp sát— thấy ôm mỹ nữ, tình thâm ý thiết: “Yên tâm, cưới ả chỉ là quyền nghi. Cái gọi là thần nữ, bất quá một giang hồ thuật sĩ.
Đợi ả cung, trong tay , vạch trần ả lúc nào chẳng . Rồi sẽ đ.á.n.h ả lãnh cung, rước nàng vinh quang Hoàng hậu.”
21.
Ta mà tặc lưỡi liên hồi.
Hệ thống còn cố chống chế:
[Ký chủ, phản diện chỉ vì tuổi thơ quá thảm, nên mới thành như .]
Ta hiểu: [Ta thắc mắc: phản diện khổ thì các ngươi bắt đến “cứu rỗi” . Còn khổ, mỹ nam tám múi lấy cớ yêu đương đến cứu rỗi ?]
Hệ thống im lặng hồi lâu mới lí nhí: [ giờ gối Lương Vương chỉ còn một con trai là Lương Thừa Ngôn, đăng cơ thì ai? Ngoài , gối Lương Vương chỉ còn một công chúa—]
“Gì?” Ta mừng rỡ, “Còn một công chúa?”
Mượn màn đêm, bay tới Hộ Quốc Tự ở ngoại thành.
Lương Ngọc Phượng trong y phục đỏ đang cung kính quỳ bồ đoàn,
miệng thì thầm:
“Nguyện Phật tổ phù hộ, để phụ hoàng và hoàng sớm cá hạc tây quy…”
Ta: “?”
Đồng đạo .
Ta hiện mặt nàng.
Lương Ngọc Phượng giật , thấy là liền vội quỳ: “Bái kiến thần nữ.”
Có vẻ danh tiếng của vang khắp Đại Lương.
Ta ngắm khuôn mặt nàng tỉ mỉ— là một mỹ nhân.
Ta lập tức tiến tới đỡ: “Tiểu mỹ nhân… , công chúa, mau bình .”
Ta nắm lấy bàn tay mềm của nàng, chẳng nỡ buông.
Khóe mắt nàng giật giật, cố rút tay về— nhúc nhích.
Thế là thôi, nàng cưỡng nữa mà hỏi: “Không thần nữ giá lâm, là vì chuyện gì?”
Lúc mới tiếc nuối buông tay: “Chuyện hoàng vị…”
Lương Ngọc Phượng thở dài: “Dưới gối phụ hoàng chỉ còn một hoàng tử. Đáng tiếc là nữ nhi , từ sinh vô duyên với ngôi báu.”
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Ta uốn nắn: “Không, hoàng vị tại năng, bất tại giới—”
Mắt nàng thoắt sáng: “Giới… Tạ ơn thần nữ chỉ điểm, hiểu !”
Ta: “?!”
Nàng… hiểu cái gì?
Bài diễn thuyết dài chuẩn , còn kịp cho nàng mà!