Đây là chất liệu quần áo của con búp bê bông của Hạ Viện.
Mảnh vải đó đối diện thẳng với quạt.
Thậm chí   thể hình dung , cô   đổ mồ hôi đầm đìa đốt những thứ  như thế nào, khi  dậy, quạt thổi bay quần áo, một mảnh rơi  góc khuất mà cô   hề  .
 vuốt ve mảnh vải trong tay, chợt phát hiện bên  còn  một tờ giấy.
Đó là một tờ giấy  gấp , chỉ lộ  một góc,   lưng , lén lút mở nó , từ vài chữ  thành câu đó, đại khái  thể nhận , đây là một tờ bệnh án.
 và cảnh sát Hồ  ,  liếc   ngoài,  hiệu  thể rời .
Thế là cảnh sát Dương  lời tạm biệt.
Sau khi  truyền đạt thông tin   , cảnh sát Hồ  đến cục cảnh sát để tra cứu bệnh án.
Còn cảnh sát Dương thì đưa   gặp cha  Hạ Viện.
Bố  cô  ở khách sạn, lo lắng sợ hãi vì chuyện của con gái,  ngủ , ăn  ngon.
Khoảnh khắc  thấy ,  cô  nắm c.h.ặ.t t.a.y : "Con ơi, con   chứng cho Hạ Viện đúng ? Con bé chỉ là phòng vệ chính đáng đúng ? Chắc chắn con bé sẽ    tù đúng ?"
 cố gắng hết sức trấn an bà , nhưng vì lời dặn dò của các viên cảnh sát,   thể kể chi tiết vụ án cho bà , chỉ  thể : "Bác gái đừng buồn , cảnh sát đang loại trừ nghi ngờ Hạ Viện là hung thủ g.i.ế.c , chúng cháu đều cho rằng    do Hạ Viện g.i.ế.c."
Mặt bà  vẫn còn vệt nước mắt  khô, bi thương  chua xót, những lời   thật  thể tin : "Con ơi, con  cần an ủi bác như , bác  Hạ Viện  g.i.ế.c , nhưng con bé là do  xâm phạm, buộc  phản kháng, con bé phòng vệ chính đáng mà!"
"Bác gái, nguyên nhân tử vong trực tiếp của  đó thật sự  thể   do Hạ Viện gây ..."
Lời   đột ngột  cắt ngang, chỉ  bà  suy sụp kêu lên: "Các  rốt cuộc  thế nào! Con bé là một cô gái yếu đuối xinh , đang ngủ yên lành trong ký túc xá,  gặp  chuyện như , cho dù con bé g.i.ế.c  thì  ? Con bé   cố ý, ban đầu con bé chỉ đang ngủ mà! Trả  con gái cho ! Các  trả  con gái cho !"
Bà  hung hăng giật tóc , kéo cả lông mày và khóe mắt lên , bác Hạ và  đều cố gắng hết sức khuyên nhủ bà , nhưng    thể gỡ tay bà   , cuối cùng bà  buông xuôi, quỳ  xuống đất, hai tay dính đầy tóc gãy rụng lưa thưa, miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Trả  con gái cho , đó là cục vàng  mang nặng đẻ đau mười tháng mười ngày, con bé  hề phạm , các    tư cách xét xử con bé..."
Cảnh sát Dương nhíu mày, kéo   phía , : "Giang Hoành Tâm là   đặc biệt đưa đến để an ủi hai bác, nhưng cảm xúc của hai bác còn... cực đoan hơn chúng  tưởng nhiều."
Cô  giơ thẻ cảnh sát , : " là cảnh sát, hai bác  thể tin tưởng  ? Con gái của hai bác, cuối cùng sẽ  tuyên bố vô tội."
Bác Hạ quỳ  đất, ôm lấy bác Hạ, mắt bác Hạ đỏ ngầu, bà  chăm chú  cảnh sát Dương,   đang nghĩ gì.
, dường như bà  chẳng tin cảnh sát chút nào.
Cảnh sát Dương khẽ cúi đầu chào họ,  đó : "Hai bác nghỉ ngơi thật , chúng  xin phép  ."
 chần chừ nửa bước, cuối cùng vẫn  nhịn  dặn dò bác Hạ: "Bác trai, bác nhất định  chăm sóc  cho bác gái, nếu Hạ Viện  ngoài,  thấy bác gái thành  thế , cô  cũng sẽ  buồn..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/344/chuong-9.html.]
Ông   nhịn  , nắm chặt vai bác Hạ,  sức gật đầu: "Con cứ yên tâm, cứ yên tâm..."
8.
  theo cảnh sát Dương trở về cục cảnh sát một chuyến.
Bảy tám đời cô dì chú bác của Trương Lập Quân đều  răn dạy một trận,  phạt tiền, những  nghiêm trọng còn  tạm giam.
Một đêm trôi qua, họ  chẳng còn sức lực để gây rối nữa, cứ thế bước xuống cầu thang, những bước chân lảo đảo như thây ma  rút mất linh hồn.
"Thật tốn công,  cho cùng cũng   con cái nhà , tối qua đúng là  hai ông bà già đó chuốc say mới đến phát rồ như ."
"Cái tên Lão Tam đó chuyện gì mà chẳng  , năm xưa vợ con  cũng là   đ.á.n.h đuổi ,     ngoài  chuyện bắt nạt nữ sinh đại học,  cũng    tin…"
"C.h.ế.t cũng đáng đời, chỉ tội cho  già của , từng tuổi   mất con."
"Đáng đời cái quỷ gì chứ, tất cả đều là báo ứng."
…
 cũng rời khỏi đồn cảnh sát về trường,  ngang qua bọn họ,  thấy những lời bàn tán xì xào đó.
 kéo một  đàn ông , hỏi: "Anh   vợ cũ và con của Trương Lập Quân ở  ?"
Người đàn ông  ,  chợt bừng tỉnh: "Cô là cô sinh viên đại học hôm qua  ,   đ.á.n.h đấy!"
 bất lực : "Là ,  còn  đ.á.n.h  nữa ?"
Người đàn ông thành thật : "  đ.á.n.h cô,    thể đ.á.n.h phụ nữ…"
 vội vàng ngắt lời ông : "Dừng ,   thể trả lời câu hỏi của   ?"
Ông  suy nghĩ một lát, : "Không . Bao nhiêu năm  liên lạc , tìm bọn họ  gì?"
"… Bố c.h.ế.t , con cái  cần về viếng ?"
Trong đám đông   : "Cũng hết cách thôi, Lão Tam đó chắc cũng   vợ cũ và con cái   ."
 bắt taxi về trường.
Thật kỳ lạ, liệu   cha nào  thờ ơ đến mức  quan tâm đến con cái của  như  ?
Đẩy cửa phòng khách sạn , hai cô bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ.