"Anh đối xử  với cô , em khó chịu cái gì?" Phó Hàn Châu lạnh lùng  cô , "Em từ Tam Á về, cũng  từng về nhà. Cũng nên về ."
"Em mới ở mấy ngày mà   thấy phiền  ?" Khương Nhan   với vẻ mặt uất ức, "Từ nhỏ đến lớn, ở nhà, chỉ   trai đối xử  với em nhất!"
Phó Hàn Châu : "Trước đây là  đây, bây giờ là bây giờ. Em xem em thành cái dạng gì ? Say rượu nổi điên cũng thôi , còn dám động thủ đánh ? Xin  chị dâu em !"
Nghe  bảo  xin  Tô Úc Nhiên, Khương Nhan từ chối, "Tại  em  xin ? Chính cô  xúi giục,  mới đuổi em ! Em  xin !"
"Bảo em về nhà là ý của ." Phó Hàn Châu : "Không liên quan gì đến cô , nếu em  ,   ngại bảo  đích  đến đón em!"
 Chương 61: Ngoan ngoãn
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Nhan lập tức mất hết huyết sắc.
Cô   bộ dạng nghiêm túc của Phó Hàn Châu,   Tô Úc Nhiên,   bỏ .
Kiều Thanh Thanh cũng đuổi theo  ngoài...
Ánh mắt Phó Hàn Châu dừng  mặt Tô Úc Nhiên,  thấy vết xước  mặt cô,  nâng mặt cô lên,  vết thương, "Đau ?"
Thật hiếm khi  quan tâm đến cô như .
Tô Úc Nhiên  chút ngạc nhiên  , giật  vì sự quan tâm trong mắt , cô đưa tay , định đẩy  , "Em  ."
Phó Hàn Châu : "Đợi chút,  bảo bác sĩ đến xem."
Tô Úc Nhiên : "Không  , chỉ là vết thương nhỏ, mấy hôm nữa là khỏi. Em    !"
"Đừng cử động." Phó Hàn Châu  để cô .
Anh gọi điện cho Thu Sinh.
Không lâu , Thu Sinh  dẫn bác sĩ đến.
Bác sĩ bên cạnh sát trùng vết thương cho Tô Úc Nhiên, khuôn mặt là nơi quan trọng nhất của một cô gái.
Nếu  xử lý , sẽ để  sẹo.
Phó Hàn Châu  bên cạnh,  cô chằm chằm...
Lúc bác sĩ xử lý vết thương cho cô,  thể thấy cô  đau, nhưng cô  hề kêu lên một tiếng.
Cô  dường như chịu đau giỏi hơn  khác,  bao giờ kêu ca, kể cả khi  lên cơn hành hạ cô, cô cũng .
Tô Úc Nhiên cảm nhận  ánh mắt của Phó Hàn Châu, theo bản năng liếc  , thấy  đang   chằm chằm, cô  chút  thoải mái, cụp mắt xuống.
Thu Sinh  bên cạnh, Phó Hàn Châu dặn dò  , "Cậu sắp xếp đưa Khương Nhan về Phó gia, để cô  về nhà nghỉ ngơi vài ngày."
Thu Sinh gật đầu, "Vâng."
Bôi thuốc, dán băng cá nhân xong, bác sĩ  với Phó Hàn Châu: "Chắc sẽ  để  sẹo ."
Phó Hàn Châu : "Vậy thì ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-107.html.]
Tô Úc Nhiên : "Thật    . Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà."
Cho dù  để  sẹo cũng chẳng .
Cô  quan tâm đến nhan sắc của  như .
Phó Hàn Châu liếc  cô,    cô   thể rộng lượng như .
Nếu là Khương Nhan...
Nếu  mặt  vết thương như , cô   thể  nửa năm.
Rất nhanh, bác sĩ   ngoài.
Tô Úc Nhiên  đồng hồ,  với Phó Hàn Châu: "Em  đến công ty ! Chết , muộn !"
Phó Hàn Châu  cô ,  dậy, "Anh  cùng em."
Tô Úc Nhiên ngạc nhiên  .
Phó Hàn Châu   tới.
"Anh    khỏe ?" Tô Úc Nhiên : "Bị ốm  cần nghỉ ngơi ?"
Phó Hàn Châu ngủ một giấc, thật   đỡ hơn nhiều .
Cố ý    khỏe, chẳng qua là  trêu chọc cô thôi.
Anh cũng  giải thích, dẫn Tô Úc Nhiên xuống lầu.
Dưới lầu, tài xế  chờ sẵn.
Tô Úc Nhiên   xe, cầm điện thoại nhắn tin cho Từ Hành,   sẽ đến muộn.
Cô mới xin nghỉ hôm qua, hôm nay  đến muộn, trong lòng  chút lo lắng.
Phó Hàn Châu đặt máy tính lên bàn nhỏ trong xe, đang xử lý công việc.
Thấy Tô Úc Nhiên cầm điện thoại, cúi đầu,  chăm chú như .
Anh đưa tay , chống lên trán cô, nâng đầu cô lên.
Tô Úc Nhiên sững , khó hiểu  , "Làm gì ?"
"Cứ  như , mắt em sẽ hỏng mất."
Tô Úc Nhiên: "..."
Sao cô  đột nhiên cảm thấy,  đàn ông   lắm lời?
Phải quản cô  về nhà sớm  .
Còn  quản lúc cô xem điện thoại, mắt  để xa  .
So với dáng    dáng  của Tô Úc Nhiên, Phó Hàn Châu cả , cho dù là  trong xe, tư thế cũng  ngay ngắn.