Tô Úc Nhiên và Phó Hàn Châu lên xe,  khi lên xe, Tô mẫu còn nắm lấy tay Tô Úc Nhiên, vẻ mặt  nỡ, "Lời   con hãy suy nghĩ cho kỹ. Tô gia  lên, con cũng  lợi! Sau  con  chuyện  mặt Hàn Châu cũng  thêm tự tin. Sự hứng thú của đàn ông với con,  nhanh sẽ phai nhạt. Bây giờ con còn trẻ, qua hai năm nữa nó  cần con nữa,  Tô gia chống lưng cho con, ngày tháng của con cũng dễ chịu hơn một chút, đúng ?"
Tô Úc Nhiên ngẩng đầu  Tô mẫu một cái,  đáp, trực tiếp lên xe.
Lời Tô mẫu ,  thì  vẻ   lý, nhưng  buồn  đến lạ. 
Trước  khi cô còn là con gái ruột, cô cũng  cảm thấy Tô gia  thể để cô dựa dẫm.
Bà nội cũng là  Tô gia, bà   khám bệnh, cô còn   cầu xin Tưởng Minh Châu.
Bây giờ Tưởng Minh Châu  ...
Sau  cô và Phó Hàn Châu  còn   nữa, Tô gia  thể chống lưng cho cô.
Ngồi ở ghế phụ, Tô Úc Nhiên thắt dây an .
Phó Hàn Châu lái xe rời khỏi Tô gia.
Tô Úc Nhiên  nhịn  cong môi, khẽ  một tiếng, cảm thấy những lời đó của Tô mẫu thật buồn .
Phó Hàn Châu hỏi: "Cô  cái gì?"
Tô Úc Nhiên : "Mẹ nuôi  , bảo   giúp bà  vài câu, hy vọng  thể trả  dự án   của Tô gia cho bọn họ. Bà  còn , Tô gia  lên,    chán ghét  ,  lưng  còn  Tô gia chống lưng."
Bởi vì lời Tô mẫu  chỉ là trò , Tô Úc Nhiên cũng  giấu giếm  mặt Phó Hàn Châu.
Trước  đối với cô mà , Tô gia là  một nhà.
Chuyện gì cô cũng tự  chịu đựng, đương nhiên cũng  thể    mặt Phó Hàn Châu.
Bây giờ mới phát hiện...
Ngoại trừ bà nội, cô     nào cả.
Tô gia đối với cô mà , đều là  ngoài.
Từ lúc Tô mẫu để Tống Mẫn Nhi cướp mất công việc của cô,  định sẵn cô  còn là  Tô gia nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-120.html.]
Tuy rằng hiện tại, bởi vì nguyên nhân là Phó Hàn Châu, thái độ của bọn họ đối với cô  chút chuyển biến  , nhưng...
Bản  cô ở trong mắt Tô mẫu đáng giá bao nhiêu, Tô Úc Nhiên  rõ ràng.
Phó Hàn Châu dừng xe ở ngã tư đèn đỏ,  thấy lời Tô Úc Nhiên ,  cô một cái, : "Cô  từng nghĩ tới,  tranh giành tất cả của Tô gia ?"
Tô Úc Nhiên : "Không cần thiết !   cần đồ của bọn họ, cũng đương nhiên sẽ  vì chuyện của Tô gia mà phiền não. Chỉ cần   nghĩ đến bọn họ,  sẽ sống  thoải mái."
Ít nhất  mặt Phó Hàn Châu, cũng  cần  luôn nhẫn nhịn như .
Chuyện của bà nội,   giúp cô, Tô Úc Nhiên    ơn .
Phó Hàn Châu  cô một cái, "Bây giờ cô kết hôn với , dù chỉ là con gái nuôi, bọn họ hẳn cũng sẽ nguyện ý chia tài sản của Tô gia cho cô."
"..." Tô Úc Nhiên  chằm chằm Phó Hàn Châu, : "Nói thì là , nhưng , Phó Hàn Châu, là  dễ hầu hạ ? Bây giờ  chẳng cầu gì ở , chỉ hy vọng chuyện của bà nội,   thể giúp ,  khó khăn lắm ! Nếu còn  dựa   giúp  tranh giành quyền thừa kế Tô gia,    mặt , còn  thể sống yên  ?"
Nghe thấy lời Tô Úc Nhiên, Phó Hàn Châu : "Nói như  cũng  đúng, cô  thử,   ?"
"   hứng thú." Tô Úc Nhiên   ngoài cửa sổ...
Phó Hàn Châu tiếp tục tẩy não cô: "Nếu cô  quyền thừa kế Tô gia, Tần Dực đối với cô, hẳn cũng sẽ khác."
Tô Úc Nhiên sững , Phó Hàn Châu    hai chữ Tần Dực, cô lập tức nhớ tới trong bóng tối,  đàn ông  hỏi cô, "Tô Úc Nhiên, cô thích  ?"
Có lẽ bởi vì những chuyện  trải qua, Tần Dực kỳ thật là  khá hướng nội. 
Ít ... 
Hình như Tần gia bảo    gì,   liền  cái đó. 
Anh   ít khi bộc lộ cảm xúc thật sự của   mặt  khác.
Có một khoảnh khắc, cô thật sự  chút bất ngờ... 
Phó Hàn Châu thấy cô im lặng, : "Động lòng ?"
Tô Úc Nhiên lạnh lùng   một cái, hy vọng  đừng tiếp tục chủ đề  nữa, "Phó gia  đang thử  ?"