Nếu  đến muộn, ai  hai  họ còn  thể  gì nữa?
Thái độ của  khiến Tô Úc Nhiên nhớ đến…
Ban ngày ở Tô gia, Tần Dực trong phòng  hôn cô.
May mà chuyện  Phó Hàn Châu  , nếu , cô cảm thấy  sẽ c.h.ế.t  thảm.
Cô : “Lúc đó chúng em đang  chuyện,   như  nghĩ ! May mà  đến sớm, nếu  đến muộn một chút,  khi   còn đánh em nữa đấy.”
Tô Úc Nhiên cố tình  tình huống nghiêm trọng hơn một chút.
Đương nhiên, cô và Tần Dực vốn dĩ cũng   gì.
Tần Dực tên thần kinh đó, ai    đang nghĩ gì?
Nghe thấy lời cô , Phó Hàn Châu   chấp nhận lời giải thích của cô, “Tô Úc Nhiên,   đôi khi  quá dễ tính nên mới khiến em dám  càn như  ?”
“Em  càn chỗ nào?” Tô Úc Nhiên : “Tuy em    dễ hầu hạ, nhưng  cũng  giúp em  ít, em nào  vong ân bội nghĩa như ? Hôm nay là Tần Dực cứ  tìm em! Lúc em đến    ở đó ! Anh  còn  với em rằng    Phó Yến,   là kẻ lừa đảo! Bảo em tránh xa  …”
Phó Hàn Châu  lên tiếng.
Tô Úc Nhiên nghi ngờ,  căn bản   cô .
Quả nhiên…
Chưa đợi cô  xong, Phó Hàn Châu   dậy, : “Nếu em   gặp bà nội,  thì   đừng đến nữa!”
“…”
Thấy    ngoài, Tô Úc Nhiên sững , vội vàng bước tới, ngăn  , “Không … Phó Hàn Châu,    em giải thích ?”
“Giải thích cái gì?” Phó Hàn Châu  cô, giọng   lạnh.
Tô Úc Nhiên : “Chuyện của em và Tần Dực chỉ là hiểu lầm! Là    tìm em,    đổ hết lên đầu em, còn nữa…   em   gặp bà nội là ?”
Cô tối nay còn  gặp .
Bây giờ    như …
Ý  là    cho cô đến bệnh viện nữa ?
Phó Hàn Châu : “Không cần diễn kịch  mặt , em  ý gì với Tần Dực,  còn  hiểu ?”
“Em  ý gì với Tần Dực?”
Thật kỳ lạ!
“Nếu em  thể quên   , em  thể rời khỏi đây!    ,   thích ép buộc  khác!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-126.html.]
Nghe thấy   đuổi  , Tô Úc Nhiên  dám tin  , “Anh nghiêm túc đấy ?”
Chỉ vì hôm nay cô  vài câu với Tần Dực,  liền  đuổi cô .
Phó Hàn Châu : “Nếu  thì ? Trói em  ? Em chịu  ?”
“Em  giải thích với  .” Tô Úc Nhiên : “Sao   chịu ?”
“Vì em   dối!” Phó Hàn Châu : “Lòng em  ở đây,  cũng  thể nào suốt ngày sai  theo dõi em .”
“…” Tô Úc Nhiên  Phó Hàn Châu,  ngờ   đuổi cô .
Họ kết hôn theo hợp đồng, bây giờ cô là vợ của …
Ít nhất, khi  lên cơn, vẫn cần cô.
 bây giờ,    đuổi cô .
Tô Úc Nhiên  khẽ, “Là   đấy nhé! Vậy em  đây.”
Nói xong, cô nhanh chóng trở về phòng, thu dọn đồ đạc  ba lô, cầm lấy    ngoài.
Thấy cô thật sự  , Phó Hàn Châu : “Nếu em    thì đừng xuất hiện  mặt  nữa, cũng đừng đến công ty!”
“Được.”
Tô Úc Nhiên   đầu , trực tiếp   ngoài.
Thực tế, đây   là  đầu tiên cô  đuổi .
Lần  cũng …
Cô bỏ về Tô gia trong đêm,  đó vẫn là Phó Hàn Châu đến đón cô.
 bây giờ, cô thà rằng  mãi mãi trả tự do cho cô!
Cô   dính dáng gì đến  đàn ông  nữa, cũng   sống những ngày tháng mà chỉ cần    vui là  đuổi cô .
Cô xuống lầu, Thu Sinh vẫn  , thấy Tô Úc Nhiên xuống, vội vàng : “Thưa phu nhân, cô đây là…”
“Phó Hàn Châu bảo em .”
Thu Sinh : “Phó gia chắc chắn là quá tức giận vì chuyện của cô và Tần Dực, cô xin    là  .”
“Xin   ích gì? Anh   lọt tai ?” Tô Úc Nhiên  Thu Sinh, kéo quai ba lô đang trượt  vai lên,  bước  ngoài.
Chương 72: Gặp  của Phó Hàn Châu
Hai   đuổi  khỏi nhà khiến cô nhận thức sâu sắc rằng, dù hiện tại  ký hợp đồng kết hôn với Phó Hàn Châu, cô cũng nên  một nơi thuộc về .
Cô nhắn tin cho Du Oánh Oánh,  bắt xe đến đó.