Hôm nay   Kiều Thanh Thanh chọc tức một trận.
Lúc  thấy cô lấy lòng như , trong lòng  thoải mái hơn  ít.
Tuy   chắc chắn,  đối với Tô Úc Nhiên   tình cảm.
  thừa nhận,  thích  chuyện với cô.
Cơ thể cô, sự tồn tại của cô, đối với Phó Hàn Châu mà , dường như đều là liều thuốc giải.
Phó Hàn Châu : "Tối nay ở  đây."
Tô Úc Nhiên gật đầu: "Được, nhưng mà em đói ! Em  thể xin phép  ăn chút gì đó, lát nữa  hầu hạ   ? Hôm nay em  tan    trợ lý Thu đón đến đây ."
Phó Hàn Châu : "Đi !"
Anh  xong, tay   chịu rời , vẫn duy trì tư thế đè lên  cô.
Tô Úc Nhiên mở to mắt  : "Anh  đói ?"
"No ." Anh  xong, liếc  n.g.ự.c cô.
Ở gần như , vẫn  thể ngửi thấy mùi sữa thơm   cô.
Lời  khiến Tô Úc Nhiên  hổ một chút,  đó   chút chua xót.
Từ  lầu xuống, cô kìm nén nụ .
Tuy rằng  một hồi đôi co với Phó Hàn Châu, nịnh nọt   một hồi, mới   cơ hội trở về bên cạnh , cũng khiến  đồng ý gọi điện cho bệnh viện, sắp xếp  thỏa chuyện của bà nội.
 trong lòng cô  dâng lên một cảm giác buồn bã.
Bởi vì, cứ tiếp tục như , đồng nghĩa với việc, cô   thuốc dẫn cho   mãi.
Không    đến bao giờ.
Cô  đến lúc nào mới  thể sống như một  bình thường?
Vừa đến nhà ăn  lầu, Phó Hàn Châu cũng  xuống.
Tô Úc Nhiên  ăn cơm ở nhà ăn, Phó Hàn Châu  bên cửa sổ sát đất gọi điện thoại, ngoài cửa sổ là đài phun nước, giờ  vẫn sáng đèn, nước đang phun lên.
"Hôm nay ông nội thế nào?"
Vì lý do sức khỏe, hôm nay   đến bệnh viện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-169.html.]
Quản gia : "Rất  ạ, tối nay  chủ đến ăn cơm cùng ông cụ, ông cụ  vui."
Mấy hôm  Tần Dực đều   giường dưỡng thương,  đó  nén đau tiễn đưa  , đến bây giờ,   và Phó Hàn Châu vẫn  chính thức gặp mặt.
Quản gia : "Ông cụ , mấy hôm nữa  tổ chức một bữa tiệc tối, công nhận  chủ về. Chuyện , giao cho  lo liệu ạ."
"Được." 
 Chương 97: Em  một lát là khỏi
Kể từ   Phó Hàn Châu  chuyện với ông nội về chuyện của cô, ông  bí mật đến gặp cô, nhưng    lời nào với con gái . 
Ai ngờ  cô  nhanh chóng rời  như .
Chuyện   trở thành một nỗi tiếc nuối trong lòng ông.
Giờ đây,   cô còn  một  con trai, ông nội tất nhiên  bù đắp phần nào từ cháu ngoại.
Ông đồng ý nhận cháu ngoại về nhà, cũng  nghĩa là  tha thứ cho những chuyện con gái    năm xưa.
Gác điện thoại, Phó Hàn Châu  xuống, thấy Tô Úc Nhiên ăn ngon lành,  liền hỏi: "Gần đây em  đến thăm Tần Dực ?"
Tô Úc Nhiên lắc đầu: "Không, em đang   mà. Lần   bảo em , em   thăm ."
Nhắc đến Tần Dực, cô chợt nhớ ,     qua đời, chắc trong lòng    buồn.
Tô Úc Nhiên ban đầu cứ nghĩ rằng,     thể sống thêm một thời gian nữa,  ngờ...
Không ai   ngày mai  cái chết, điều nào sẽ đến .
Phó Hàn Châu : "Cô  mới mất, tâm trạng   chắc   lắm, em  thể đến thăm   nhiều hơn."
Nghe Phó Hàn Châu , Tô Úc Nhiên khựng , cô ngẩng đầu  , hỏi: "Tại ?"
Ánh mắt Phó Hàn Châu dừng   Tô Úc Nhiên, nhớ  hôm đó, Tần Dực   đánh ngã xuống đất, lúc đó ánh mắt    Tô Úc Nhiên, trong ánh mắt đó,  thể nào là   chút để tâm.
Có thể thấy, Tần Dực đối với Tô Úc Nhiên  khác biệt.
Gần đây  cũng  điều tra, Tần Dực là con riêng, ở Tần gia   địa vị, Tần  và Tần phu nhân  nghiêm khắc với  .
Năm đó   từ bỏ Tô Úc Nhiên, đính hôn với Tống Mẫn Nhi,  chắc  là tự nguyện.
Nghĩ , hình như   cướp mất  phụ nữ mà em họ  để ý.
Trong lòng ít nhiều cũng  chút áy náy.
Phó Hàn Châu : "Cậu   thích em. Nếu em ,   chắc chắn sẽ vui."