Sau khi Tô Úc Nhiên lên lầu, ánh mắt bà Lý dừng    Tống Mẫn Nhi, bà  cô , : “Ta thấy Nhiên Nhiên  vẻ như thật sự chịu uất ức, nó  chút  vui.”
Tống Mẫn Nhi cũng nhận , trạng thái của Tô Úc Nhiên   lắm.
Cô      sự tự tin khi  Phó Hàn Châu yêu thương!
Xem  mối quan hệ với Phó Hàn Châu chắc chắn là  vấn đề.
Cô  giả tạo  với bà Lý: “Bà cũng khuyên nó , chuyện bên Phó Hàn Châu,   nó  thể xử lý . Loại chuyện  vẫn nên để con tự xử lý thì hơn! Ban đầu vốn là để con gả qua đó mà! Lừa nó như  con cũng thấy áy náy.”
Bà Lý : “ bên Phó gia, giờ nó  gả qua , chúng  cũng  tiện  gì! Cháu để nó tự , nếu nhà họ Phó  khó nó thì ?”
Bây giờ lòng bà Lý  nghiêng về phía Tô Úc Nhiên.
Rất sợ Tô Úc Nhiên chịu uất ức.
Tống Mẫn Nhi : “Con  cách!”
…
Sáng nay Phó Hàn Châu họp xong, Thu Sinh liền  tới,  với Phó Hàn Châu: “Phó gia.”
“Chuyện gì?”
“Bà Lý bên nhà họ Tống gọi điện đến,  phu nhân  bệnh nặng, bảo ngài qua xem một chút.”
Nghe , Phó Hàn Châu khựng , : “Sáng nay cô    vẫn khỏe mạnh ?”
Phó Hàn Châu cũng đang định đến đó.
Lúc    Tô Úc Nhiên  bệnh,  thật sự  chút lo lắng.
Anh bảo Thu Sinh sắp xếp bác sĩ, cùng  đến đó.
Đến nhà họ Tống,  thấy Tống Mẫn Nhi  ở cửa.
Tống Mẫn Nhi thấy Phó Hàn Châu, liền  tới, “Phó gia.”
Chương 117: Phó Hàn Châu dẫn  đến bắt cô!
Cô  nịnh nọt  Phó Hàn Châu…
Cô    , cô   thể gặp  Phó Hàn Châu.
Không   gặp  ?
Phó Hàn Châu  Tống Mẫn Nhi xuất hiện  mặt, “Sao cô  ở đây?”
Tống Mẫn Nhi : “ họ Tống, đây là nơi  lớn lên,  ở đây là đương nhiên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-206.html.]
“Tô Úc Nhiên ?” Phó Hàn Châu   quan tâm đến cô , định bỏ , Tống Mẫn Nhi vội vàng nắm lấy cánh tay , “Chị  đang nghỉ ngơi  lầu!”
Phó Hàn Châu lạnh lùng liếc  bàn tay đặt  cánh tay , mặt lạnh như băng : “Buông .”
Tống Mẫn Nhi sợ hãi buông tay,  Phó Hàn Châu, lấy hết can đảm : “  chuyện   với Phó gia! Là về Tô Úc Nhiên.”
“Cô   tư cách .”
Chẳng qua là mấy lời chia rẽ kiểu Tô Úc Nhiên cắm sừng .
Phó Hàn Châu căn bản   !
Cũng   hứng thú .
Thấy  sắp  nhà, Tống Mẫn Nhi : “Phó gia, Tô Úc Nhiên căn bản   kết hôn với ! Người chị  yêu là Tần Dực, họ  yêu . Chị  vì bà nội, mới  ép gả cho !”
Nghe , Phó Hàn Châu khựng ,  dừng bước, hỏi Tống Mẫn Nhi: “Cô rốt cuộc   gì?”
Tống Mẫn Nhi  đến  mặt Phó Hàn Châu, : “ chỉ hy vọng, Phó gia  thể buông tha cho Tô Úc Nhiên. Cho chị  tự do! Cưới một  phụ nữ căn bản  yêu , chắc  cũng    nhỉ? Trước đây đối tượng kết hôn của  là , bây giờ  nguyện ý ở bên ! Vì , xin  hãy buông tha cho Tô Úc Nhiên. Tô Úc Nhiên , ở bên cạnh , chị  thật sự  đau khổ.”
“……” Nghe lời Tống Mẫn Nhi, Phó Hàn Châu lạnh mặt, 
Tô Úc Nhiên ở bên , thật sự  đau khổ?
Không  vì ,  cảm thấy Tô Úc Nhiên  thể   loại lời .
Đây chắc cũng là suy nghĩ trong lòng cô.
Dù …
Trước mặt , cô quả thật  vẻ  sợ hãi.
Chỉ là, Tô Úc Nhiên nghĩ thế nào  quan trọng, mà Tống Mẫn Nhi…
Phó Hàn Châu : “Phu nhân của  là Tô Úc Nhiên,  đây là,   cũng chỉ  một  cô ! Còn cô, xin , mắt  của   kém đến .”
Nói xong, Phó Hàn Châu bước  trong, Tống Mẫn Nhi còn  đuổi theo, Thu Sinh ngăn cô  ,  cho cô  cơ hội dây dưa nữa.
Tống Mẫn Nhi  bóng lưng Phó Hàn Châu,  dám tin,  đàn ông   mà  từ chối cô !
Anh  rõ ràng  thích Tô Úc Nhiên, chẳng  ?
Hơn nữa, câu cuối cùng của  , mắt  của   kém đến , là  ý gì?
Chẳng lẽ cô   bằng Tô Úc Nhiên?
Dù  cô  cũng là con gái nhà họ Tô!
Còn cha  Tô Úc Nhiên, chẳng là gì cả!