“Em   thế nào ?” Tô Úc Nhiên : “Em chỉ bảo  đừng lãng phí thời gian và tinh lực với em thôi.”
Anh cố ý đối xử  với cô như , khiến cô cảm thấy  trong mắt  hình như là  giống  khác…
Rồi  đó  dùng hiện thực tàn khốc, nhắc nhở cô  bao nhiêu hèn mọn!
Phó Hàn Châu  cô xem  như  xa lạ, nhớ đến hôm đó ở nhà họ Tống, ánh mắt cô  , rõ ràng ấm áp như …
Bộ dạng   dính dáng gì đến  của cô, khiến   mà bực bội!
Anh dỗ dành cô chính là  cô vui vẻ!
 câu nào cô   cũng khiến  nghẹn lời!
Phó Hàn Châu : “Nếu em  như ,  chuyện bệnh viện  cũng mặc kệ! Không  em   đồ của  ?”
Tô Úc Nhiên im lặng,   đàn ông  mắt, mắt cô mở to, cô  xoay  bỏ , nhưng cô    thể …
Cô do dự mười mấy giây, mới ép buộc bản , đè nén sự tủi nhục trong lòng, cúi đầu, ngoan ngoãn : “Cảm ơn Phó gia  tặng quà, em nhận.”
Nói xong, cô  sang dì giúp việc : “Mở hết , mang  phòng cho  !”
Dì giúp việc  thấy lời cô , gật đầu,   việc.
Phó Hàn Châu  Tô Úc Nhiên trở nên ngoan ngoãn,  cô là vì lời cảnh cáo và uy h.i.ế.p   của ,   chút bực bội, đây   là kết quả  .
Lúc ăn tối, Tô Úc Nhiên và Phó Hàn Châu đều   chuyện.
Phó Hàn Châu  một bên,  Tô Úc Nhiên yên lặng, cô  cãi  với , cũng   ầm ĩ,  bảo  gì, cô liền  cái đó, ngoan ngoãn vô cùng!
 bộ dạng  của cô,   là điều Phó Hàn Châu .
Anh nhớ tới lúc mới quen Tô Úc Nhiên, cô ở  mặt  ngoan ngoãn, khép nép, nhưng   thích.
Vốn dĩ những ngày qua, quan hệ của hai  cuối cùng cũng  tiến triển, bây giờ thì  , cô  trở về bộ dạng !
Rõ ràng là  dỗ dành cô, cuối cùng   dùng đến thủ đoạn uy hiếp.
Tô Úc Nhiên cúi đầu ăn cơm, trong phòng khách yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại của cô, Tô Úc Nhiên  máy, điện thoại là do Du Oánh Oánh gọi đến, “Nhiên Nhiên, hu hu hu…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-227.html.]
Tiếng  của cô  khiến Tô Úc Nhiên lo lắng, “Sao ?”
Du Oánh Oánh : “Nhà tớ  đập phá , là bạn trai cũ của tớ dẫn  đến , hu hu hu…”
Bạn trai cũ mà cô  , chính là    nhắc đến  đó, gần đây Du Oánh Oánh đang  chuyện chia tay.
“Hắn   điên ?” Nghe đến đây, Tô Úc Nhiên liền nổi giận, “Rõ ràng là    ,   chia tay với  ,   còn   loại chuyện ? Báo cảnh sát ?”
“Mẹ tớ  cho báo cảnh sát.” Du Oánh Oánh : “Nhà Đỗ Hải  , nhốt  mấy ngày   thả ! Hắn   nếu dám báo cảnh sát,   sẽ đ.â.m c.h.ế.t cả nhà tớ! Mẹ tớ   gây chuyện.”
Ba  cô  đều là  thật thà,   đắc tội với ai!
Gặp  chuyện , chỉ  thể tự  chịu đựng!
Tô Úc Nhiên : “Có ai  thương ?”
“Chúng tớ  , nhưng em trai tớ  thương.”
“Cậu ở , tớ đến xem thử nhé!” Tô Úc Nhiên vốn dĩ ăn cơm ở đây cũng  thoải mái, chi bằng đến đó xem .
Cô cúp điện thoại,  với Phó Hàn Châu: “Nhà bạn em  chuyện, em  ngoài một chút.”
Nói xong, liền   ngoài.
Lúc Tô Úc Nhiên đến bệnh viện,  thấy Du Tiểu Đào đang băng bó vết thương,    thương khá nặng,  đầu  rách một mảng da lớn, m.á.u me be bét…
Nhìn thấy Tô Úc Nhiên,   : “Chị Nhiên Nhiên!”
Mẹ Du ở bên cạnh, chỉ  thở dài.
Nhà gặp  chuyện , bọn họ cũng    thế nào!
Người   còn uy hiếp,  cho báo cảnh sát…
Tô Úc Nhiên  Du Oánh Oánh, Du Oánh Oánh  theo Tô Úc Nhiên  ngoài cửa,  ngừng lau nước mắt.
Tô Úc Nhiên : “Không  ! Sẽ  thôi! Đừng lo lắng.”
“ bây giờ    cho tớ chia tay với  !”
Hắn  càng như , Du Oánh Oánh càng  dám ở bên  .