Chiếc xe là phiên bản đặt riêng, tay nắm cửa khắc tên cô.
Khi mở cửa xe, đèn chiếu sáng mặt đất cũng là tên cô.
Phó Hàn Châu bên cạnh Tô Úc Nhiên, cách giữa hai gần, như một cái cây, bao trùm lấy cô...
Giọng dịu dàng, "Thiết kế riêng cho em, nên mất chút thời gian, nếu sớm đưa cho em ! Vừa lúc tâm trạng , lên xe thử ?"
Tô Úc Nhiên vốn nghĩ chỉ là một chiếc xe, ngờ còn những thiết kế nhỏ , cô đàn ông , ánh mắt của Phó Hàn Châu dịu dàng...
Tô Úc Nhiên lên xe, Phó Hàn Châu ghế phụ.
Cô , chút ghét bỏ.
Phó Hàn Châu tự thắt dây an , "Xe mới, cùng em quen, nếu chỗ nào , chúng cũng thể cải thiện."
Nghe xong, cô đạp ga phóng xe ...
Lái xe khỏi gara, rời khỏi biệt thự nhà họ Phó, chạy thẳng con đường lớn cửa.
Không chỉ mắt, các chức năng cũng thiết kế riêng cho phái nữ, phù hợp với những mới lái xe như cô.
Phó Hàn Châu bên cạnh, dịu dàng cô, thể thấy cô vẫn vui.
Tâm trạng , ngoài chạy xe một vòng, dù cũng hơn là ở nhà buồn bực...
Dưới ánh nắng mặt trời, chiếc xe màu hồng chạy con đường ven sông tắc nghẽn, Phó Hàn Châu đưa tay, mở cửa sổ trời, ánh nắng chiếu xuống...
Những năm qua, Phó Hàn Châu bao giờ nghĩ rằng, sẽ dành một buổi chiều để dỗ dành một phụ nữ.
lúc cũng vui!
Nhìn thấy cảm xúc của cô dần dần xoa dịu, dường như cũng cảm giác thành tựu.
Buổi tối, hai dừng , xe đậu bên đường đỉnh núi...
Trên đầu là bầu trời đầy .
Tô Úc Nhiên lái xe cả buổi chiều, tâm trạng khá hơn.
Cô bãi cỏ ven đường, ngắm bầu trời đầy , Phó Hàn Châu bên cạnh cô, dịu dàng cô, "Tâm trạng hơn chứ?"
Cô liếc đàn ông , : "Ừ."
Phải rằng, tiền thật sự sung sướng!
Ra ngoài hóng gió, những chuyện vui cũng theo gió bay .
Phó Hàn Châu nghiêng , mặt gần như áp sát mặt cô, thở quấn quýt lấy , nhưng hôn cô như khi, hai , sự mập mờ trong khí như dòng điện tí tách...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-254.html.]
Phía là bầu trời lấp lánh.
Tô Úc Nhiên đàn ông , chút cứng đờ, cô cảm thấy tim như đập chậm nửa nhịp...
Cuối cùng, Phó Hàn Châu kìm chế nữa, buông thả bản hôn lên.
Nụ hôn mát lạnh rơi xuống, trái tim Tô Úc Nhiên như thiêu đốt...
Chương 145: Nhịn cả đêm
Lúc xuống núi là Phó Hàn Châu lái xe, Tô Úc Nhiên ở ghế phụ, cơ thể mệt mỏi, nhưng trong lòng chút nhẹ nhõm.
Phó Hàn Châu lái xe bằng một tay, chiếc áo sơ mi đen hòa lẫn màn đêm đường núi.
Tô Úc Nhiên dựa ghế, lười biếng .
Phó Hàn Châu cô chắc hẳn mệt, "Em ngủ một giấc , về đến nhà gọi."
Tô Úc Nhiên : "Anh lái xe một thấy chán ?"
"Không."
...
Tô Úc Nhiên đang định chợp mắt một lát thì điện thoại reo.
Cô liếc , bắt máy, "Alo."
Bên là giọng của ông nội Phó, "Cháu dâu, cháu thế nào ?"
Nghe thấy giọng ông nội, Tô Úc Nhiên ngẩn .
Kể từ ông nội gả cho Tần Dực, khi rời khỏi nhà họ Phó, Tô Úc Nhiên còn liên lạc với ông nữa.
Không ngờ lúc ông gọi điện thoại đến.
Tô Úc Nhiên liếc Phó Hàn Châu, cẩn thận đáp: "Ông nội đến chuyện gì ạ?"
"Chuyện của Phó Yến, ông đều !" Ông nội Phó : "Ông cũng mắng thằng nhóc đó ! Thằng nhóc thối tha! Chuyện của xử lý , để cháu chịu ấm ức!"
Tô Úc Nhiên : "Anh đến xin ạ."
Bạch Vi Nhi chủ quan ý hại cô.
Lại lái xe hóng gió cả buổi chiều, lúc tâm trạng cô còn tệ như nữa.
Ông nội Phó : "Xin là ! Dù cũng mắng nó. Gần đây quan hệ của cháu và thằng nhóc Hàn Châu thế nào ?"
Tô Úc Nhiên ông nội , liền đáp: "Ông nội cháu gả cho Tần Dực ?"