Ông nội Phó : "Ông nào ? Hàn Châu ở bên cạnh chứ? Ông nhỏ với cháu nhé, lúc đó ông cố ý ! Ông bình thường nó bắt nạt cháu, cố ý nó lo lắng. qua chuyện đó, ông , Hàn Châu cũng quan tâm đến cháu, vì ông bảo nó cưới cháu, nó mới cưới cháu. Từ nhỏ nó hiểu chuyện tình cảm, thể chính nó cũng nhận , nó quan tâm đến cháu đấy!"
"Thật ạ?" Tô Úc Nhiên theo bản năng liếc Phó Hàn Châu.
Anh vẫn đang tập trung lái xe.
Anh... quan tâm đến cô?
Chuyện thể ?
Ông nội Phó : "Hôm đó khi chuyện cháu chạy , cháu thấy vẻ mặt lo lắng của nó , còn với ông, sẽ cân nhắc để cháu gả cho Tần Dực, bảo ông đừng mơ tưởng nữa! Lúc đó nó hung dữ lắm! Bình thường mặt ông, nó nào dám chuyện như ? Nó thật sự lo lắng."
Tô Úc Nhiên ngờ, khi rời khỏi nhà họ Phó hôm đó, còn chuyện như .
Cuộc điện thoại của ông nội, khiến cô cảm thấy ấm áp hơn đôi chút...
Cô vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Phó Hàn Châu nhường cô cho khác.
Cũng chính vì , nên mỗi chuyện xảy đó, cô đều nghĩ theo hướng .
ông nội với cô, Phó Hàn Châu thật ...
Rất quan tâm đến cô!
Bất kể lời ông nội là thật giả, Tô Úc Nhiên cũng cảm thấy an ủi.
Sự oán giận ông nội đó, cũng giảm bớt ít.
Ông nội Phó nhỏ giọng : "Đừng với nó là ông cho cháu nhé! Thằng nhóc đó sĩ diện, chắc chắn thích ông mấy chuyện . Khi nào cháu rảnh, đến chơi cờ với ông, ông vẫn chơi cờ với cháu."
Cô chơi cờ giỏi thật!
Đầu óc của trẻ tuổi đúng là nhanh nhẹn!
Lúc còn học, Tô Úc Nhiên giành ít giải thưởng về cờ vây.
Kỹ năng chơi cờ của cô khiến ông nội khỏi nhớ đến bạn cũ khuất của .
Lão Tống, cháu gái của ông chơi cờ phong thái của ông đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-255.html.]
Tô Úc Nhiên đồng ý lời mời của ông nội, định khi nào rảnh sẽ đến thăm ông.
Cúp điện thoại, Phó Hàn Châu hỏi: "Ông nội gọi cho em ?"
Tô Úc Nhiên gật đầu, Phó Hàn Châu đang dùng một tay lái xe, :
"Ông về chuyện của Phó Yến, lo lắng nên gọi điện hỏi thăm."
Chuyện xảy hôm nay, Phó Yến cũng sợ c.h.ế.t khiếp.
Nếu cũng chẳng hành động nhanh như , vội vàng chạy đến xin Tô Úc Nhiên.
Phó Hàn Châu : "Tâm trạng em khá hơn chút nào ? Nếu , sẽ gọi đến đây, để em mắng cho một trận."
"Không cần ." Tô Úc Nhiên , "Dù cũng cố ý, đừng cứ mãi lớn chuyện, kẻo em là cô nhỏ keo kiệt."
Cô xong, im lặng Phó Hàn Châu, nhớ đến câu của ông nội...
Phó Hàn Châu thấy cô , liếc cô một cái, "Không bảo em ngủ một giấc , cứ suy nghĩ gì thế?"
Tô Úc Nhiên đầu , cảm thấy mặt nóng bừng.
Cô thích Phó Hàn Châu, nên, ông nội thích cô, cô mà vẫn cảm giác rung động.
Hai về đến biệt thự nhà họ Phó, Phó Hàn Châu dừng xe, thấy Bạch Vi Nhi một xuống từ bậc thang.
Bạch Vi Nhi một chiếc váy trắng tinh khôi, thấy Tô Úc Nhiên xuống xe, liền đưa một cành hoa qua, "Cô nhỏ, cái tặng cô."
Cô trông vẻ bằng tuổi , mà gọi là cô nhỏ...
Tô Úc Nhiên chút quen.
Du Oánh Oánh dáng vẻ đạo mạo của , luôn cảm thấy như đang xem trò của , trong lòng ấm ức.
Nhớ đến ban ngày cô còn mắng chửi ở công ty, giờ chạy đến tặng hoa, Tô Úc Nhiên bất đắc dĩ nhận lấy, cô , "Ý cô là gì?"
"Cháu về nhà suy nghĩ cả buổi, cảm thấy thật sự quá đáng! Nên đến đây xin cô nhỏ. Cháu hiểu lầm mối quan hệ của cô với Phó Yến, còn khiến cô chịu uất ức lớn như , thật sự xin cô nhỏ!"
Lúc chiều là Phó Yến ép đến, giờ là tự đến.
Phải rằng, đây quả thực là cách xin hiệu quả, thái độ của cô cũng thành khẩn.