Phó Hàn Châu giường, thậm chí còn mặc quần áo, để lộ cánh tay rắn chắc, thấy Tô Úc Nhiên, vươn tay, để cô gọn trong vòng tay .
"Ngủ ngon ?"
Anh mong chờ cô.
Tô Úc Nhiên mục đích hỏi như ...
"Tối qua mới xong, nữa ?"
"Tối qua em ngủ, nỡ em."
"..."
Anh dễ dàng , Tô Úc Nhiên : "Anh còn đeo..."
Tối qua cô sinh con, Tô Úc Nhiên chút sợ hãi.
Phó Hàn Châu sờ soạng trong ngăn kéo bên cạnh lấy một chiếc bao cao su... ở đây, còn dùng hết.
Phó Hàn Châu nhịn cả đêm, quấn lấy cô, giày vò hồi lâu.
Cuối cùng Tô Úc Nhiên mỏi nhừ cả chân, cầu xin hồi lâu, mới buông tha cho cô, cô vệ sinh, cảm thấy chỗ đó đau rát...
Cô cảm thấy thực sự chịu nổi kích thước của Phó Hàn Châu, nhất là mỗi dai dẳng như .
...
Cô xổm hồi lâu, , chỉ mặc một chiếc áo T-shirt rộng thùng thình, cô lấy nó áo ngủ.
Đôi chân dài lộ ngoài, như chân nhân vật truyện tranh, Phó Hàn Châu mép giường, ánh mắt chằm chằm ngăn kéo, thuốc mà cô lấy từ chỗ Thu Sinh.
Tô Úc Nhiên tới, hỏi: "Anh đang gì ?"
Phó Hàn Châu lấy thuốc , "Đây là gì?"
Tô Úc Nhiên liếc , ánh mắt lạnh lùng, cô lo lắng giải thích: "Lần bệnh, em bảo Thu Sinh đưa cho em."
Cô cất trong ngăn kéo, ngờ lúc thấy...
Cô quên chuyện , nhớ cất .
Ánh mắt Phó Hàn Châu dừng Tô Úc Nhiên, "Em uống?"
Tô Úc Nhiên : "Uống một . Tháng em uống thuốc, nếu uống, bệnh, em thật sự cứu nữa."
Lần chỉ là may mắn, Tô Úc Nhiên cảm thấy thật sự may mắn...
Phó Hàn Châu cô , cô, hốc mắt đỏ hoe, "Ai bảo em uống?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-284.html.]
Trông vẻ tức giận.
Tô Úc Nhiên : "Em tự uống."
Phó Hàn Châu chỉ cô tìm , nhưng cô còn mang thuốc về.
Anh Tô Úc Nhiên, "Anh bảo em uống, ai cho em tự ý quyết định..."
"Em sợ chết." Tô Úc Nhiên thấy nổi giận, cũng lấy hết can đảm : "Vậy bệnh, chẳng lẽ em quan tâm ? Anh lúc đó..."
"Anh cũng là chuyện của ." Phó Hàn Châu : "Em uống thuốc cho sức khỏe của em. Mấy năm nay, tình trạng sức khỏe của em thế nào, em ?"
Thuốc vốn dĩ tác dụng phụ, mà cô chịu đựng suốt năm năm...
Tô Úc Nhiên vẻ mặt tức giận của , cũng là đang quan tâm .
Cô kiên nhẫn đến mặt , ôm lấy , "Phó Hàn Châu, em . Chỉ là vấn đề nhỏ, cả, em quen . Đợi đến khi thuốc đặc trị nghiên cứu là thôi!"
Phó Hàn Châu cô , cô, bầu khí trong phòng căng thẳng, đưa tay, gỡ tay cô khỏi cổ .
Tô Úc Nhiên vẻ mặt lạnh lùng của , sững ...
Phó Hàn Châu cầm lấy thuốc, "Sau đừng uống thuốc nữa! Em cần những chuyện vì . Tô Úc Nhiên, là vô tâm, cho dù em tổn hại sức khỏe của vì , cũng sẽ cảm động. Vì , em cần những chuyện thừa thãi ."
Anh xong, dậy, bắt đầu mặc quần áo.
Tô Úc Nhiên mép giường, Phó Hàn Châu, "Vậy nên, vui, đúng ? Vì vui nên giận em? Lần , định biến mất bao lâu?"
Vừa , cô còn đang nghĩ, thật thích cảm giác ở bên !
Giá như cứ thế mãi thì mấy!
ngờ, chỉ trong nháy mắt, trời sập.
Phó Hàn Châu cô , ngón tay đang cài cúc áo khựng .
Anh liếc cô, sự dịu dàng vẫn còn in sâu trong tâm trí...
khi nghĩ đến việc cô uống thuốc vì , thật sự cảm thấy khó chịu.
Trước đây cô ở bên là vì tiền.
Vậy bây giờ thì ?
Cô vì cái gì?
Cô rõ ràng cần uống thuốc nữa, cần tự hành hạ bản như .
Cô tất cả những điều , chỉ vì...
Mối quan hệ của họ đổi, bây giờ cô thích .