Lúc , ông nội  mới ngủ, Tô Úc Nhiên   ghế tựa trong vườn  gốc cây cổ thụ,  những ngôi   bầu trời...
Cho đến khi Phó Hàn Châu  tới.
Thấy  xuất hiện  mặt, cô  khách khí mà chế giễu: “Anh còn  đến đây !”
Phó Hàn Châu : “Vất vả .”
Tô Úc Nhiên liếc  một cái,   đang  chuyện ông nội, “Không vất vả, nhớ chuyển tiền.”
Nghe xong lời cô , Phó Hàn Châu  cô, “Hai ngày nữa    công tác, em để ý nhiều hơn một chút. Tiền  sẽ chuyển cho em!”
Thấy  dễ  chuyện như , Tô Úc Nhiên gật đầu, “Ừ.”
Phó Hàn Châu  xuống,  cô, “Sao giờ  còn  ngủ?”
Cô    ,   chăm sóc ông nội ở bệnh viện...
Tô Úc Nhiên : “Không ngủ .”
Phó Hàn Châu  cô, : “Nhiên Nhiên...”
“Anh đừng gọi em như .” Tô Úc Nhiên : “Không  .”
Phó Hàn Châu : “Em  hận  ?”
“…”
Tô Úc Nhiên   đàn ông  mặt, “Anh cho rằng   như , em sẽ  hận  ?”
Phó Hàn Châu : “Nếu  một ngày,  trở thành kẻ điên,  còn nhớ em là ai nữa, đến lúc đó, em  thể ở bên bất kỳ  đàn ông nào em thích,  sẽ  ngăn cản em nữa.”
Nghe  lời  , Tô Úc Nhiên   chằm chằm, bởi vì như  mới  thể kiềm chế nước mắt  rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-314.html.]
Phó Hàn Châu trở thành kẻ điên...
Cô  từng tưởng tượng đến cảnh tượng đó...
Lần   gặp , dáng vẻ của , cô vẫn còn nhớ rõ.
Vì  lúc đó cô  nghĩ, cho dù cả đời  đều là tình trạng hiện tại, cô cũng nguyện ý  thuốc dẫn cho ,     trở thành kẻ điên!
Tô Úc Nhiên  , trong lòng tràn đầy oán hận đối với , nhưng  nghĩ đến việc  sẽ trở thành kẻ điên, cô vẫn  đến  mặt , đưa tay  một cách mạnh mẽ, “Anh bảo Thu Sinh đưa thuốc cho em! Chỉ cần  em ở đây,  sẽ  như , em sẽ  gả cho ... Dù  chúng  cũng chỉ là quan hệ cung cầu, em chỉ cần tiền, em  cần tình cảm của .”
Chương 178: Gặp 
Cô  cần tình cảm của , chỉ là    thấy  trở thành như .
Phó Hàn Châu    thể  hiểu  dụng ý của cô?
Anh đưa tay , nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, cô chỉ cần uống thuốc đó, cơ thể sẽ   lúc nào khỏe mạnh, thể chất ngày càng kém thì thôi , còn mắc đủ thứ bệnh tật.
Anh : “Anh   chuyện với bác sĩ ,  em ở đây,  đúng là sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng đây cũng   là kế lâu dài. Chỉ cần độc trong    giải , thì sớm muộn gì  cũng sẽ trở thành kẻ điên! Đã năm năm , năm năm nay em cũng  chịu  ít khổ sở,    tiếp tục như  nữa! Không chỉ vì em, mà là... Anh cũng   sống mà   chút tôn nghiêm nào. Anh chịu đựng đủ  cuộc sống như , em chắc hẳn cũng chịu đựng đủ !”
“Vậy nên,  thà trở thành kẻ điên, đúng ? Rõ ràng  thể  cần như , cho dù bản  em  hỏng, em cũng cam lòng. Dù  em cũng chỉ thích tiền.”
Phó Hàn Châu  bộ dạng lo lắng của cô, tuy rằng cô    tiền, nhưng từ  đó, cô  từng bày tỏ, cô    thuốc dẫn nữa!
Bây giờ  những lời , chẳng qua cũng chỉ là  giúp  thôi!
Anh : “Nếu em  tiền,   em cứ ,  sẽ bảo  chuyển cho em.  thuốc thì  cần uống nữa! Nếu  một ngày,   thể khỏe ,  sẽ   bên em! Đến lúc đó cho dù bên cạnh em   khác,  cũng sẽ cướp em về!”
Tô Úc Nhiên  , “Phó Hàn Châu, đầu óc  thật sự  bệnh! Rõ ràng   thể  cần mạo hiểm như ...”
Nghe  lời cô , Phó Hàn Châu : “Chuyện    quyết định !”
Nhìn bộ dạng cố chấp của , Tô Úc Nhiên đỏ hoe vành mắt, : “Phó Hàn Châu, đây là cơ hội cuối cùng em cho , hoặc là,  đưa thuốc cho em, em tiếp tục  thuốc dẫn cho , chúng  vẫn như . Hoặc là... Sau , cho dù  khỏe , em cũng sẽ  còn bất kỳ quan hệ nào với  nữa. Tự  lựa chọn !”
Nghe  lời cô , Phó Hàn Châu  cô,  thừa nhận,  đúng là  chút cảm động.