Tim    bằng sắt!
Rõ ràng  đối xử   với cô,  mà cô vẫn còn nghĩ cho ...
Thế nhưng...
Hiện tại Phó Hàn Châu thật sự    thấy cô tiếp tục  những việc đó vì  nữa.
Cho dù  tìm  thuốc dẫn khác, cũng   cô tiếp tục chịu đựng sự dày vò của các tác dụng phụ vì .
Tô Úc Nhiên  hiểu lời , “Vậy nên,  vẫn là từ bỏ em !  ?”
Nghe  lời cô , Phó Hàn Châu  lên tiếng, chỉ  bàn tay cô, cùng với chiếc nhẫn trơn  đó...
Tô Úc Nhiên rút tay về, “Nếu  như , sống c.h.ế.t của   liên quan gì đến em, cho dù  khỏe  cũng đừng đến tìm em! Em còn mong    thật sự trở thành kẻ điên đấy!”
Nói xong lời cay nghiệt, cô xoay , trở về phòng.
Phó Hàn Châu   ghế,  bóng dáng cô  cửa,  khi     thấy nữa,  cầm điện thoại  ngoài.
Phó Hàn Châu  từng  quyết tâm như ,  cảm thấy  nhất định  thể khỏe ...
Ít nhất, vì cô...
Anh cũng sẽ  để  thật sự trở thành kẻ điên!
...
Buổi chiều, Tô Úc Nhiên đang chơi cờ với ông nội thì Tống Cảnh An bước , “Nhiên Nhiên.”
Tô Úc Nhiên ngẩng đầu  , “Sao   đến đây?”
Tống Cảnh An  yên  lưng cô,  với ông cụ: “Ông Phó, lát nữa cháu  dẫn Nhiên Nhiên  ngoài ăn cơm.”
Ông Phó : “Được  ,  ! Nó ngày nào cũng ở bệnh viện với , sắp  ngốc luôn .”
Tô Úc Nhiên  ông nội, mỉm , “Đâu ? Cháu thấy chơi cờ với ông  vui.”
“Cháu lúc nào cũng thắng, đương nhiên vui .” Ông  Tô Úc Nhiên, ánh mắt  chút trách móc.
Tô Úc Nhiên ...
Tống Cảnh An đón cô  khỏi bệnh viện.
Tô Úc Nhiên   xe, : “Lại    ăn cơm?”
“Mẹ em  về .”
Tống Cảnh An  cô, “Không   với em,  cho em một bất ngờ.”
Nghe , Tô Úc Nhiên : “Anh chắc chắn là bất ngờ?”
Tuy rằng Tống Cảnh An  báo  với cô từ lâu, nhưng trong lòng Tô Úc Nhiên vẫn căng thẳng.
Mỗi  nhắc đến , cô sẽ nhớ đến Tô mẫu...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-315.html.]
Cảm giác áp lực nặng nề đó khiến da đầu tê dại.
Tuy rằng hiện tại cô  còn sợ Tô mẫu nữa, gần đây bên Tô gia cũng khá yên ắng,  đến tìm cô gây phiền phức, nhưng trong lòng Tô Úc Nhiên vẫn  chút bất an.
Tống Cảnh An : “Em  vui ? Em   gặp họ ?”
“…” Tô Úc Nhiên   gì.
Cô nghĩ,  lâu như  mới trở về, hình như đối phương cũng  quan tâm đến  lắm.
Họ đến  lầu khách sạn,   gặp Khương Nhan.
Khương Nhan  thấy Tống Cảnh An và Tô Úc Nhiên, hừ lạnh một tiếng, “Thật xui xẻo, ở  cũng gặp  hai !”
“Lời  xin nguyên văn trả  cho cô!”
Tống Cảnh An đặc biệt thích cãi  với Khương Nhan.
Khương Nhan : “Tô Úc Nhiên,  ở bệnh viện dỗ dành ông nội nữa ? Không  cô   lấy lòng ông nội ? Thế mà còn chạy  ngoài!”
“Nếu cô còn  nữa... Sau  Nhiên Nhiên sẽ  đến bệnh viện nữa! Tự cô đến bệnh viện dỗ dành ông nội ! Dù  cô cũng thích.”
“Tống Cảnh An,    chuyện với !”
“   thích  chuyện với cô đấy!”
“Anh...”
Khương Nhan lạnh lùng liếc  một cái, xoay  bỏ .
Tô Úc Nhiên và Tống Cảnh An cũng   thang máy.
Khương Nhan bấm tầng.
Thấy Tống Cảnh An và Tô Úc Nhiên  một bên, cũng  bấm tầng, Khương Nhan : “Tống Cảnh An,   ý gì? Theo   gì?”
“Đây là khách sạn,   nhà cô!” Tống Cảnh An : “Cô  thể đến,  còn  thể đến ? Cô cũng quá bá đạo  đấy?”
Khương Nhan im lặng liếc  một cái.
Đến nơi, cô bước ,  cách xa bọn họ một chút, kết quả Tống Cảnh An vẫn  theo cô, đến tận cửa phòng ăn.
Khương Nhan trừng mắt  Tống Cảnh An, “Anh đến đây  gì? Tống Cảnh An,  đang tính toán gì?”
Hôm nay cô đến ăn cơm cùng Phó phu nhân và giáo sư Lâm.
Giáo sư Lâm đến Giang thị, đây là bữa tiệc riêng tư,   ai cũng  thể đến!
Tống Cảnh An  để ý đến cô, trực tiếp đẩy cửa  .
Khương Nhan trợn tròn mắt, Tống Cảnh An  mà dám trực tiếp  ?
Tô Úc Nhiên cũng  theo Tống Cảnh An  cửa.
Trong phòng, Phó phu nhân  đến, giáo sư Lâm cũng ở đó.
Khương Nhan  theo .