Phó Hàn Châu  để ý đến , chỉ  Tô Úc Nhiên: "Ở bên cạnh  , Tống Cảnh An  ghen ?"
"Tống Cảnh An  ai cũng thuận mắt, chỉ    là  thuận mắt thôi."
Tô Úc Nhiên     đến ghế phụ, định mở cửa xe, Phó Hàn Châu  bên đường, một tay đút túi quần: "Tô Úc Nhiên, cô dám lên xe thử xem!"
Tô Úc Nhiên liếc   một cái,  khẩy một tiếng, mở cửa xe  .
Sắc mặt Phó Hàn Châu lập tức sa sầm.
Du Tiểu Đào   ,  chút sợ hãi: "Phó, Phó tổng,  chúng   ."
Cậu  sợ  chết!
Chẳng lẽ   đắc tội với    !
Hơn nữa, bây giờ      phận của  đàn ông  mặt, cũng    chính là Phó Hàn Châu!
Phó Hàn Châu  Tô Úc Nhiên đang  ở ghế phụ, Tô Úc Nhiên  với Du Tiểu Đào: "Đi thôi! Không cần để ý đến  ."
Du Tiểu Đào thấy Phó Hàn Châu   gì, liền chở Tô Úc Nhiên rời .
Trên đường, Du Tiểu Đào  chút lo lắng : "Chị Nhiên Nhiên, Phó tổng trông đáng sợ quá,   sẽ  tức giận chứ?"
"Không ." Tô Úc Nhiên : "Cảm ơn  nhé! Đưa  đến bệnh viện là  ."
"Chị   dặn dò, nhất định  để  chăm sóc chị! Bây giờ  chính là tài xế riêng của chị."
Tô Úc Nhiên : "Chị  đúng là  coi  là  mà!"
"Chị em ruột mà, đều như  thôi!"
Tô Úc Nhiên  dứt lời, điện thoại liền reo, cô lấy điện thoại , thấy là Phó Hàn Châu gọi, cô  máy: "Sao ?"
Phó Hàn Châu : "Tô Úc Nhiên, cô sẽ hối hận."
Tô Úc Nhiên đáp: "Anh rể, đừng gây chuyện nữa! Chúng  đều nên sống yên .    tức giận  đáng sợ, nhưng  tức giận, cũng  đáng sợ đấy."
Nói xong, Tô Úc Nhiên cúp điện thoại, thở dài một tiếng bất lực.
Phó Hàn Châu  lên xe, ném điện thoại sang một bên, lái xe rời .
Ba năm, cô  thật sự  đổi nhiều quá!
Trước đây nào dám  chuyện với   như thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-338.html.]
Buổi trưa, Tô Úc Nhiên vẫn đang ở bệnh viện chăm sóc bà nội, Du Oánh Oánh  chạy tới, cô  ôm lấy Tô Úc Nhiên, : "Nhiên Nhiên, công ty sa thải  !"
Tô Úc Nhiên  cô , nhẹ nhàng vỗ về: "Không , nghỉ ngơi mấy ngày cũng ."
" cũng      sai điều gì."
Tô Úc Nhiên  dáng vẻ vô tội của Du Oánh Oánh, : "Cứ coi như là nghỉ phép ."
Cô  đây là do Phó Hàn Châu !
Ba năm , thủ đoạn của  đàn ông đó vẫn nhàm chán như .
Du Oánh Oánh : "Haiz, dù  cũng  ở công ty mấy năm , bọn họ thật quá đáng!"
Tô Úc Nhiên dỗ dành Du Oánh Oánh một lúc,  đó  khỏi phòng bệnh, gọi điện cho Phó Hàn Châu: "Là  sa thải Oánh Oánh?"
Giọng điệu của Phó Hàn Châu  thong dong, giống như đang  hả hê  khi trả thù: "Tự cô chuốc lấy thôi!"
"Phó Hàn Châu..." Tô Úc Nhiên : "Ba năm ,   vẫn còn trẻ con như ? Anh chỉ   gây sự với  khác thôi ?"
"Sao, cô   gây sự với cô? Bà nội đang  viện, cô thật sự   đuổi bà   ngoài?"
"Anh dám!" Tô Úc Nhiên : "Anh  cần thuốc nữa ?"
Phó Hàn Châu im lặng.
Tô Úc Nhiên : "Đừng xen  chuyện của !  để ai đến đón cũng  liên quan đến , nếu   quyết định  thì hãy đính hôn với chị họ  cho tử tế. Nếu    sống yên  thì đừng ai sống yên !"
Phó Hàn Châu  trong văn phòng, điện thoại bật loa ngoài, Thu Sinh và hai thư ký  bên cạnh,  Phó Hàn Châu vẫn bình tĩnh như   chuyện gì xảy .
Cách điện thoại cũng     phụ nữ  tính tình  !
Hai thư ký càng kinh ngạc hơn, từ bao giờ Phó gia  dễ tính như ,  mắng như thế mà vẫn  đổi sắc mặt.
Phó Hàn Châu  hiệu cho thư ký  ngoài, Thu Sinh ở .
Phó Hàn Châu  với Tô Úc Nhiên: "Lần  cô còn khiêu khích ,  sẽ khiến nhà họ Du  sống nổi ở Giang thị."
"Anh chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu thôi."
Phó Hàn Châu : "Thế thì  ? Thật sự  đưa thuốc cho , mặc kệ  ? Cô nỡ ?"
"..." Cách điện thoại, Tô Úc Nhiên cũng  thể tưởng tượng  dáng vẻ khinh khỉnh của Phó Hàn Châu.
Anh  hình như  thích trêu chọc cô.