Tự chuốc lấy bực tức !
Cô tùy tiện tìm một  để gả cũng  hơn là gả cho !
Phó Hàn Châu khinh thường : "Em chỉ lấy Khương Nhan  cái cớ thôi, đừng tưởng   ! Khương Nhan vốn   là vấn đề,   gì cô  cũng  dám phản đối.  thật sự  kết hôn thì cô  cũng  cản !"
"Được  , là  lấy cớ,  đừng  nữa,  đang lái xe!"
Xe chạy  đường phố lúc đêm khuya, Phó Hàn Châu  lên tiếng, Tô Úc Nhiên lái xe,  giọng hát đầy trầm buồn của Dương Tông Vỹ:
Bất ngờ gặp 
Cũng xem như là một loại nhân từ
Cuối cùng cũng  thể đổi góc độ để nghĩ thông
 cảm kích hệ thống duyên phận 
Ống kính dài
Ký ức của chúng   ghi  quá nhiều nước mắt
Chỉ  gió mát, biển xanh và cồn cát
Đến ngày gặp 
Anh nhẹ nhàng tránh né vết thương cũ nực  của em
…
Nghe đến đây, Tô Úc Nhiên khẽ  một tiếng,   gì.
Phó Hàn Châu  ở ghế phụ,  cô, luôn cảm thấy nụ   của cô hình như là đang nhắm  !
Nghĩ kỹ , lúc  chia tay như ,  khi trở về, dường như bọn họ  từng  chuyện tử tế với .
Về đến nhà, Tô Úc Nhiên đưa xe cho bảo vệ  đỗ,   cửa, dì Tề   đón. "Cô Tô."
 Chương 215: Không  sức chống cự với cô 
"Tiểu Bảo ngủ  ạ?"
"Vừa mới ngủ." Dì Tề  sang Phó Hàn Châu  theo , : "Phó gia."
Tô Úc Nhiên : "  xem Tiểu Bảo."
Phó Hàn Châu  bóng lưng cô, cũng  lên lầu.
Tô Úc Nhiên xem Tiểu Bảo, Tiểu Bảo  ngủ .
Nằm sấp  giường,   đang ăn gì trong mơ, cái miệng nhỏ cứ chép chép.
Tô Úc Nhiên  khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của con trai,  mặt lộ  nụ  dịu dàng, cô đắp chăn cho Tiểu Bảo,    khỏi phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-379.html.]
Trở về phòng tắm rửa xong, cô   ghế, ăn trái cây dì Tề để  bàn, cửa phòng  gõ.
Tô Úc Nhiên mở cửa, thấy Phó Hàn Châu  ở cửa, chắc  cũng  tắm rửa xong,   mặc áo choàng ngủ màu đen.
"Nói chuyện một chút."
"Nói chuyện gì?"
Phó Hàn Châu : "Vào  ."
Tô Úc Nhiên    ghế, tiếp tục ăn quả hồng.
Thấy Phó Hàn Châu  , cô dùng ngón tay thon dài cầm lấy một quả, đưa cho . "Anh   ăn ?"
Phó Hàn Châu lắc đầu. "Em ăn ."
Tô Úc Nhiên   ghế,   đàn ông . "Anh  ! Đứng đó  gì cho cao?"
Phó Hàn Châu  xuống chiếc ghế dài đầu giường,  Tô Úc Nhiên, mãi cho đến khi Tô Úc Nhiên ăn hết trái cây,  cũng   một lời.
Tô Úc Nhiên dùng khăn giấy lau tay,  với Phó Hàn Châu: "Có chuyện gì thì  nhanh lên,    ngủ ."
Cô  dậy,   phòng tắm rửa tay.
Đi , thấy Phó Hàn Châu   dậy.
Anh  đến  mặt cô, đưa tay ôm cô  lòng, Tô Úc Nhiên dựa lưng  tủ quần áo,  ngẩng đầu   đàn ông . "Muốn đến tìm  ngủ thì đừng  là  chuyện. Làm  còn tưởng  thật sự  chuyện  !"
"Xin ." Phó Hàn Châu đột nhiên .
Tô Úc Nhiên cứng  ,   đàn ông  mắt, thấy  đang  cô vô cùng nghiêm túc, cô  chút  thoải mái. "Tự nhiên xin   gì?"
Phó Hàn Châu : "Bài hát đó, chẳng  em đang ám chỉ  ?  vẫn  xin  em?"
"Lúc nào?" Tô Úc Nhiên khó hiểu  ,  đẩy  , Phó Hàn Châu  kéo cô về.
Anh ôm eo cô. "Xin  Nhiên Nhiên, lúc  ly hôn với em,  quan tâm đến cảm nhận của em. Là  của !"
Nghe   là  của , Tô Úc Nhiên bật , nhưng  bỏ qua cơ hội mỉa mai . "Anh sai ở ? Anh căn bản  sai! 
Phó Hàn Châu,   bao giờ cảm thấy  sai!
Giống như bây giờ, ép   lựa chọn, hoặc là kết hôn với , hoặc là trơ mắt  Tiểu Bảo   mang !
Thậm chí còn nghĩ  cách dùng con để uy h.i.ế.p ,  mãi mãi cũng chỉ  những thủ đoạn !"
Phó Hàn Châu  cô chằm chằm. "Anh  thể  ép em."
"Thật ?" Cô mong đợi  .
Nếu Phó Hàn Châu thật sự  ép cô thì  !
Phó Hàn Châu : "Vậy em  bằng lòng chia tay với Tống Cảnh An, kết hôn với  ?"