Phó Hàn Châu : "Con thích ba ?"
"..." Tiểu Bảo để ý đến .
Nó vốn dĩ thích Phó Hàn Châu.
Chịu để ý đến , cũng là nể mặt !
Ai bảo ba là kẻ ?
Tô Úc Nhiên ôm con trai , thấy Phó Hàn Châu mặt mày sa sầm, bộ dạng vui.
Tô Úc Nhiên nhịn bật : "Anh đang giận ai ?"
Phó Hàn Châu : "Anh cảm thấy giống như cha dượng, thằng bé đối xử với Tống Cảnh An còn hơn ."
Tiểu Bảo ở mặt Tống Cảnh An, đặc biệt ngoan ngoãn lời.
Ở mặt , giống như một đứa trẻ phản nghịch.
Tô Úc Nhiên : "Tống Cảnh An còn nhiều hơn đấy!"
"..." Phó Hàn Châu dựa lưng ghế, lười biếng cô, gì nữa.
Hai về đến nhà, Tô Úc Nhiên dẫn Tiểu Bảo tắm rửa , dỗ nó ngủ mới .
Tầng hai một khu nghỉ ngơi, Phó Hàn Châu ở đó, bàn mở một chai rượu, ngón tay thon dài mắt đang cầm ly rượu.
Tô Úc Nhiên nhịn đến mặt , "Bây giờ còn uống rượu ?"
Anh liếc cô, trong mắt mang theo vài phần say, "Em quản ?"
Tô Úc Nhiên : " quản ! Anh thật sự coi trọng sức khỏe của ."
Phó Hàn Châu cô, "Uống chút ?"
Anh đặt ly rượu mặt cô, lấy rượu rót cho cô.
Tô Úc Nhiên đàn ông mặt, bưng ly rượu lên, cụng ly với , uống một ngụm, nếm thử mùi vị.
Cô uống hết.
Chỉ một ngụm, thể nếm , đây là loại rượu ngon.
Tô Úc Nhiên cầm chai rượu lên, cẩn thận xem xét, "Loại rượu chắc rẻ."
Phó Hàn Châu : "Cũng bình thường."
Tô Úc Nhiên liếc , cũng bình thường, chắc là đắt .
Cô vỗ vai , "Anh tự uống ! tắm rửa ngủ đây."
Cô trở về phòng, nhanh chóng thu dọn xong ngủ.
Ngủ ngon, đến nửa đêm, cửa phòng gõ.
Ngoài cửa là giọng của dì Quế, "Cô Tô! Cô Tô!"
Tô Úc Nhiên bò dậy, mở cửa, thấy dì Quế, "Sao ạ?"
"Phó gia hình như khỏe."
"Đã gọi bác sĩ ạ?"
"Cậu cứ gọi tên cô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-383.html.]
"..."
Tô Úc Nhiên sang phòng đối diện.
Bác sĩ đến, đang khám cho Phó Hàn Châu.
Tô Úc Nhiên khoác áo choàng ngoài qua, "Sao ạ?"
Bác sĩ liếc cô, : "Chỉ là uống rượu quá nhiều thôi."
Dì Quế : " nấu canh giải rượu."
Bác sĩ theo ngoài.
Trong phòng yên tĩnh trở .
Tô Úc Nhiên thấy Phó Hàn Châu đang giường, lúc Phó Hàn Châu hề chút công kích nào, trông đáng ghét như bình thường.
Cô thấy đang chuyện, gần, thấy đang gọi, "Nhiên Nhiên."
Tô Úc Nhiên xuống bên giường, đàn ông , lẽ là vì tiếng gọi 'Nhiên Nhiên' lúc say rượu , khiến lòng cô đột nhiên mềm nhũn, nhịn oán trách hai câu: "Bảo uống ít thôi, một cũng thể uống say thành thế !"
Tổng tài lạnh lùng cái gì chứ, hễ mà nhõng nhẽo lên thì chẳng khác gì con nít.
Cô phòng tắm, lấy khăn ướt , lau mặt cho .
Phó Hàn Châu mở mắt , thấy là cô, yên tâm nhắm mắt .
Tô Úc Nhiên : "Say thật ? Anh đừng giả vờ đấy nhé?"
Dì Quế bưng canh giải rượu , "Cô Tô, phiền cô cho uống một chút."
Tô Úc Nhiên đáp: "V ạ."
Cô đưa khăn mặt cho dì Quế, cầm bát canh giải rượu lên, gọi Phó Hàn Châu dậy.
Phó Hàn Châu dậy, cô, vì say rượu nên năng cũng ít .
Tô Úc Nhiên : "Uống canh giải rượu ."
Cô đưa cho , bộ dạng của , sợ là sẽ đổ, cuối cùng đành nhận lấy việc đút cho uống.
Anh cứ giường, ánh mắt sâu thẳm cô chằm chằm.
Tô Úc Nhiên thấy ngoan ngoãn như , bèn mở miệng: "Phó Hàn Châu."
"Ừ."
"Anh đồ ngốc ?"
"Ừ."
"Nào, tự xem, Phó Hàn Châu là đồ ngốc!"
"..." Anh cô.
Tô Úc Nhiên : "Anh xem, hình như cũng ngốc lắm nhỉ! thật sự cảm thấy đang giả vờ đấy."
"Không uống nữa." Anh đưa tay, lấy bát .
Tô Úc Nhiên tự đặt bát xuống, "Thôi uống nữa! Thật sự chịu nổi , uống xong thì ngủ nhanh ! Lần mà còn uống say thành thế , sẽ mặc kệ đấy."
Anh đưa tay, ôm lấy eo cô.
Khi dì Quế ngoài, chỉ để đèn ngủ ở đầu giường.