Thu Sinh thấy cô  thẳng thắn như , ho khan một tiếng, hình như cũng   vấn đề gì,   gật đầu, “Coi như  ! Lát nữa  sẽ sắp xếp phòng cho cô,   cô sẽ ở đây. Sáng mai  đến bệnh viện thăm ông nội, đến lúc đó  sẽ cho  gọi cô.”
“Được.”
Đây   là  đầu tiên Tô Úc Nhiên ngủ  đây,  đây  một , khi cô đến, trời đổ mưa lớn,  buộc  ở  qua đêm.
 đêm nay   tài nào ngủ .
Lồng n.g.ự.c  chút đau tức.
Thêm nữa...
Bây giờ  phận của cô  khác.
Cô  ngờ rằng,   thế Tống Mẫn Nhi gả  đây,  gả cho  là Phó Hàn Châu.
Cô mở vòng bạn bè,  thấy Tống Mẫn Nhi lúc ăn tối  đăng một tin, “Cảm ơn  yêu  tặng quà.”
Là một sợi dây cổ, sợi dây cổ  là Tần Dực mua lúc  công tác, lúc mua còn gửi hình cho cô xem, hỏi cô, “Em thích ?”
 bây giờ,  trở thành quà của Tống Mẫn Nhi.
Nhìn đến đây, mắt Tô Úc Nhiên  chút cay xè.
Nếu  từng ôm hy vọng, sẽ  thất vọng.
 bây giờ, cảm giác , giống như đồ của   cướp mất .
Cô buông điện thoại xuống,  dậy,   lấy chút nước uống.
Xuống lầu, cô  rót cho  một cốc nước, liền  thấy Phó Hàn Châu xuất hiện trong bếp.
Anh mặc đồ ngủ, vì  thể  khỏe, sắc mặt trông  nhợt nhạt.
Anh nhíu mày, luôn chịu đựng sự khó chịu.
Rõ ràng chỉ là xuống uống nước, đột nhiên  thấy , cô  cảm giác như đang  chuyện mờ ám,  thế   xuống !
Cô thật sự  sợ đối mặt với  đàn ông .
Tô Úc Nhiên : “Phó gia, ...  đến uống nước. Vậy   !”
Cô vội vàng uống nước xong, đặt cốc xuống, lướt qua  .
Tuy nhiên, tay   nắm lấy.
Người đàn ông  áp sát , đè cô lên tủ lạnh, vùi mặt  cổ cô...
Mùi hương đặc biệt   cô, đối với  mà  giống như liều thuốc cứu mạng... Nhịn cả một buổi tối, lúc   ôm lấy cô,  thấy dễ chịu hơn  ít.
Tô Úc Nhiên   ôm lấy,  dám động đậy...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-5.html.]
Trời ơi, đây là tình huống gì?
Anh   lên cơn  ?
Tiếng thở dốc của  phả bên tai, vô cùng rõ ràng,   vẻ  biến thái...
Nghĩ đến Phó Hàn Châu trong ấn tượng của , chẳng  là một tên biến thái ?
Tô Úc Nhiên hỏi: “Anh...     ?”
Vừa , ngón tay cô run rẩy cởi cúc áo của ... Động tác  đối với cô mà ,  vô cùng thành thạo.
“Cô đang  gì?” Phó Hàn Châu tỉnh táo hơn một chút, thấy cô đang cởi quần áo, vội vàng ngăn .
Tô Úc Nhiên   đàn ông  mặt,    vẻ  tỉnh táo hơn  nhiều so với  , cô : “ tưởng  ...   .”
“Cút!”
Tô Úc Nhiên: “...”
Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của , cô đành chạy  khỏi bếp, trở về phòng, đóng cửa .
Cô   giường, nhớ đến dáng vẻ   của , rõ ràng là  chủ động, cuối cùng  bảo  cút, thật sự  hiểu nổi.
Vì cứ nghĩ đến ,  khi ngủ, Tô Úc Nhiên  mơ thấy cảnh tượng  đầu tiên  đến Phó trạch.
Lần đó Phó Hàn Châu cũng lên cơn, họ tìm  nhiều  đến, đều là đến ứng tuyển,  nhiều  là bà   sinh con xong, cũng  một  giống như cô... nhưng đều  Phó Hàn Châu đuổi  ngoài.
Cô là ngoại lệ duy nhất.
Cô   đuổi.
Tuy rằng cuối cùng cô  hành hạ  thê thảm, nhưng  bảo vệ  mạng sống của bà nội và sự giàu sang của nhà họ Tô.
Lúc đó cô  kinh hãi  sợ hãi, nhớ đến chuyện của ngày hôm nay,  chỉ cảm thấy mặt nóng bừng.
-
Người giúp việc gõ cửa, Tô Úc Nhiên tỉnh dậy từ trong mơ, cảm thấy tim đập  nhanh.
Cô mở cửa,  thấy  giúp việc  ở cửa,  chút bực bội : “Gõ cửa lâu như , cô vẫn  dậy? Ngủ say quá đấy!”
“Xin .” Tô Úc Nhiên xin .
Người giúp việc  cô với ánh mắt đầy ẩn ý, “Dậy mau ! Cậu Thu bảo cô xuống ăn sáng.”
Tô Úc Nhiên : “ dọn dẹp một chút.”
Cô dọn dẹp qua loa,   cửa,  thấy hai  giúp việc đang   , “Cô  như , mười mấy tuổi   ngoài bán ,   thể gả cho Phó gia ?”
“ thấy cô  gả cho Phó gia,  ô uế  phận của Phó gia...”