“ !   thấy Phó gia cũng  để cô   mắt, nếu  cũng sẽ  sắp xếp cho cô  ở phòng khách.”
“...”
Nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, Tô Úc Nhiên  chút tức giận, nhưng... giây tiếp theo,  nhớ đến, hình như họ  cũng  sai.
Cô đúng là  bán , đổi lấy sự giàu sang của nhà họ Tô.
Cô nghiêm túc  hai  giúp việc đang   , trong đó  một , chính là dì Trương  gọi  dậy, nếu nhớ  lầm, trong  những  ứng tuyển năm đó, cũng  con gái của dì Trương.
Chỉ là, lúc đó con gái của bà    Phó Hàn Châu chọn.
Chính vì , bà  mới luôn ghi hận  ?
Cô  tới, : “ xong .”
Dì Trương  đầu  cô một cái, : “Xuống ! Gọi cô mấy  !”
Tuy rằng bây giờ Tô Úc Nhiên là vợ của Phó Hàn Châu, nhưng trong mắt họ, địa vị của cô chẳng  đổi chút nào.
Không   chủ nào  ở phòng khách cả.
Đến phòng ăn, Tô Úc Nhiên  thấy Phó Hàn Châu, lúc   ăn mặc  chỉnh tề, một bộ âu phục cao cấp  may thủ công, thắt cà vạt, chiếc cài áo  n.g.ự.c lấp lánh, khiến  trông vô cùng sang trọng.
Anh   trai, nhưng  hề nữ tính, ngũ quan sắc sảo, đường nét khuôn mặt rõ ràng, ánh mắt bình tĩnh an nhiên,   khác với tên biến thái ôm cô trong bếp tối qua.
Thu Sinh  thấy Tô Úc Nhiên, chủ động : “Phu nhân!”
Chương 4: Bảo bọn họ sinh con
Tô Úc Nhiên : “Xin ,  dậy muộn.”
Cô liếc  Phó Hàn Châu, thấy   ăn xong, chỉ  đó uống cà phê,  chút ngại ngùng, “Nếu vội thì chúng   ngay bây giờ nhé!”
Có lúc cô bận việc, buổi sáng cũng lười ăn sáng.
Phó Hàn Châu  cô một cái, thản nhiên : “Không vội.”
Tô Úc Nhiên đành   xuống.
Vì Phó Hàn Châu  ăn xong, bây giờ cô cảm thấy  ánh mắt đều đổ dồn về phía , cô cúi đầu,  dám  , chỉ im lặng ăn đồ ăn.
Cô ăn ngấu nghiến một quả trứng, uống một cốc sữa, : “ xong .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-6.html.]
Ngẩng đầu lên, thấy Thu Sinh và Phó Hàn Châu đều đang  .
Thu Sinh  , cô  cần  vội như , Phó Hàn Châu   dậy.
Nhìn thấy cảnh , Tô Úc Nhiên vội vàng đuổi theo.
Tài xế đợi ở cửa, ghế phụ là chỗ của Thu Sinh, cô chỉ  thể  cùng Phó Hàn Châu.
Tô Úc Nhiên thầm kêu khổ.
Phó Hàn Châu lên cơn, cô còn thấy quen thuộc hơn một chút, nhưng  đàn ông  mắt trông  vẻ bình thường , đối với cô mà , thật sự  xa lạ.
Cô  bên cạnh ,   đều   gì, cô chỉ  thể lấy điện thoại , để giảm bớt căng thẳng.
Cô  viêm phế quản mãn tính, bình thường thì  , nhưng trong những tình huống căng thẳng, hoặc ở trong  gian kín mít như thế , đôi khi sẽ bắt đầu ho...
 là sợ cái gì thì cái đó tới.
Tô Úc Nhiên ho sặc sụa,  còn  cạnh Phó Hàn Châu, lúc  cô chỉ  tìm một cái lỗ để chui xuống.
Người đàn ông bên cạnh đột nhiên  gần, cô sững ,  đầu  ,    vẫn  im, lúc  đột nhiên đến gần, cô đương nhiên giật , theo bản năng đưa tay  chắn giữa  và .
Khuôn mặt tuấn tú của  ngay  mắt, gần như dán  mặt cô.
Lúc   xe vẫn còn   khác, chẳng lẽ bây giờ   ...
Ngay  đó, cô thấy  đưa tay , giúp cô mở cửa sổ xe bên .
Hóa    mở cửa sổ...
Thấy  mở cửa sổ xong   xuống, Tô Úc Nhiên : "Cảm ơn ."
Chết tiệt, là cô hiểu lầm  !
Phó Hàn Châu  cô, "Sao ,  sẽ ăn thịt  ?"
"..." Anh  đến ăn thịt , cô  nhớ đến bộ dạng lúc  lên cơn, chẳng  giống như ăn thịt  ?
Thậm chí  một , cô đến muộn,  trực tiếp cắn cô  thương.
Cô che giấu: "Phó gia sẽ  ăn thịt , là  nhát gan."
Ban đầu nghĩ rằng cuối cùng cũng  thể thoát khỏi  đàn ông , cuối cùng  trở thành vợ của , bây giờ còn  chung sống với  ba năm, cô  kêu ai?
Bệnh viện bên  nhận  tin,   Phó Hàn Châu  đến, viện trưởng  sớm dẫn   chờ ở cửa, thấy Phó Hàn Châu xuống xe, cung kính : "Phó gia, mời  bên ."