Bà nội  viện mấy năm nay, Tô Úc Nhiên  ít  chạy đến bệnh viện, đối với bệnh viện, ấn tượng sâu sắc nhất của cô chính là, xếp hàng dài vô tận.
Mỗi  đều xếp hàng đến phát cáu.
Thế nhưng,  theo Phó Hàn Châu một đường, cô  chẳng thấy bóng dáng ai.
Phó lão gia tử ở trong một khu nhà nhỏ độc lập, đều là  chuyên biệt phục vụ cho ông.
Lúc , lão gia tử đang   xe lăn phơi nắng, ông dường như  chút  chờ nổi nữa, "Hàn Châu vẫn  tới?"
"Tới  tới !" Thu Sinh : "Lão gia tử khỏe ạ."
Phó lão gia tử ngẩng đầu lên,  thấy Phó Hàn Châu, : "Cuối cùng cháu cũng tới ! Cháu dâu của  ?"
"Ở đây." Tô Úc Nhiên   lưng Phó Hàn Châu, ngay  đó, liền cảm thấy một bàn tay ôm lấy   lòng.
Cô sững , ngẩng đầu   đàn ông mặt  cảm xúc , cô  ngờ  sẽ đột nhiên  tay,   dọa giật .
Mãi hai giây  mới phản ứng ,  đang diễn kịch.
Cô đương nhiên cũng  dám đẩy  , chỉ là ở trong lòng , cả  đều  vẻ đặc biệt cứng ngắc.
Phó Hàn Châu thấy cô   lời nào, dịu dàng mở miệng, "Gọi ông nội."
Hóa ,  cũng   là   dịu dàng... Chỉ là xem đối với ai.
Tô Úc Nhiên lấy  tinh thần, "Ông nội khỏe ạ."
Ánh mắt Phó lão gia tử rơi   Tô Úc Nhiên, lông mày  nhíu lên, "Cô    Tống Mẫn Nhi!"
Lão gia tử  từng  thấy ảnh của Tống Mẫn Nhi.
Cho nên liếc mắt một cái  nhận , Tô Úc Nhiên là  thế .
Tâm Tô Úc Nhiên chùng xuống.
Phó gia  Tống Mẫn Nhi,   cô, cô  theo Phó Hàn Châu đến đây, chuyện  là ?
Thu Sinh sợ lão gia tử nổi giận, vội vàng giải thích: "Tống Mẫn Nhi   con gái ruột của nhà họ Tống, Tô Úc Nhiên mới là, hai  họ  ôm nhầm từ nhỏ, bây giờ  đổi  !"
Tống Mẫn Nhi  dám trốn hôn, đây là điều  ai ngờ đến.
"Cậu chắc chắn?" Lão gia tử  nghi ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-7.html.]
Thu Sinh  sớm chuẩn , lấy  một bản chứng minh giám định quan hệ cha con, "Đây là kết quả giám định quan hệ cha con mà nhà họ Tô  ở bệnh viện."
Hôm qua  khi  thấy Tô Úc Nhiên,   đương nhiên   xác minh,  đúng lúc   ở bệnh viện , cho nên   trực tiếp lấy tài liệu tới đây.
Tài liệu  khiến lão gia tử hài lòng hơn  ít,  Tô Úc Nhiên, : "Khó trách   cô, thấy cô  chút quen mắt, cô thật sự  giống  cô."
Nghe đến đây, Tô Úc Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông cụ  tức giận là  !
Mặc dù cô cũng  ,   ruột  từng gặp mặt của  trông như thế nào.
, đối với chuyện , Tô Úc Nhiên cũng  mong đợi.
Bọn họ đối xử với Tống Mẫn Nhi  , đối với cô, chắc chắn cũng sẽ   đến .
Đối với cô mà , bây giờ, cô chỉ  bà nội là   duy nhất.
Lão gia tử phân phó  bên cạnh, "Mau  lấy món quà  chuẩn  cho cháu dâu tới đây."
"Vâng ạ."
Chẳng mấy chốc,  đó  lấy  một hộp trang sức từ phòng bệnh, lão gia tử đưa tay nhận lấy,  với Tô Úc Nhiên: "Cháu dâu,  đây, cái  cho cháu!"
Tô Úc Nhiên  Phó Hàn Châu một cái, Phó Hàn Châu : "Qua đó ."
Tô Úc Nhiên  đến  mặt lão gia tử, nhận lấy món quà mà ông cụ đưa tới, mở  xem, là một chiếc vòng cổ bằng ngọc lục bảo.
"Cảm ơn ông nội."
Tô Úc Nhiên mỉm  , để biểu hiện  ngoan ngoãn hiểu chuyện  mặt ông nội, cô cảm thấy mặt sắp  đến cứng cả .
Lão gia tử : "Nhận quà , cháu chính là  nhà họ Phó chúng ! Sau  sống thật  với Hàn Châu! Ta tuổi  cao, hy vọng hai đứa  thể nhanh chóng sinh con... Nếu  thể  thấy con của Hàn Châu  đời  khi  chết,  sẽ  còn gì hối tiếc."
Nhắc đến chuyện sinh con, Tô Úc Nhiên nhớ đến Phó Hàn Châu,  bảo cô ở phòng khách, hẳn là  cần cô sinh con.
Cô cũng   sinh.
Mặc dù cô  từng sinh con, nhưng cũng , sinh con là một chuyện  đau khổ.
Huống hồ...
Trong mắt Phó Hàn Châu,  như cô, cũng  xứng sinh con cho   ?