70 Người Đẹp Làm Tinh Ôm Lấy Đại Lão - Chương 100: A

Cập nhật lúc: 2025-12-12 03:39:56
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe bác sĩ một tràng, Phạm Diễn Hành cũng còn gì để , ngàn lời cuối cùng chỉ hóa thành một câu:

“Cảm ơn bác sĩ.”

“Không cần khách sáo. Bảo vợ đến văn phòng lấy đơn thuốc, đây.”

Dứt lời, bác sĩ để Phạm Diễn Hành giải thích gì thêm, xoay bỏ .

“Bác sĩ thật là...”

Lương Thanh Thanh lúc đầu còn để ý. Mãi đến khi ông mở miệng gọi hai là vợ chồng, cô mới nhớ : đây chính là bác sĩ điều trị chính của Phạm Diễn Hành. Trước đó, ông cũng từng gọi là chồng cô!

“Hiểu lầm thì cứ để hiểu lầm . Giờ gọi Quân Cường dậy, bảo lấy t.h.u.ố.c cho .”

Phạm Diễn Hành mím môi, dường như để tâm mấy đến chuyện hiểu nhầm. So với việc đó, quan tâm đến tình trạng của Lương Thanh Thanh hơn nhiều. Sau khi dặn cô ở nghỉ ngơi cho , rời khỏi phòng.

Trở về phòng , Lương Quân Cường vẫn đang ngủ ngon lành giường gấp. Sau cả ngày bận rộn, giờ mệt đến mức phát tiếng ngáy, lúc to lúc nhỏ vang vọng khắp phòng.

Thấy , Phạm Diễn Hành nỡ đ.á.n.h thức , lặng lẽ cầm lấy cốc nước bàn ngoài.

Lúc lấy đơn thuốc, bác sĩ mắng thêm một trận nữa. Sau đó, vội vàng chạy lên lầu, ghé phòng nước nóng lấy một cốc nước, về phòng bệnh của Lương Thanh Thanh.

“Vừa nãy thấy miệng em khô, uống chút nước , lấy t.h.u.ố.c cho.”

“Sao lấy thuốc? Anh hai em ?”

Lương Thanh Thanh tinh ý, thấy xuất hiện để ý đến mồ hôi lạnh trán và sắc mặt tái nhợt của .

“Anh Quân Cường mệt cả ngày , nỡ gọi dậy.”

Phạm Diễn Hành thật, đưa cốc nước đến mặt cô:

“Uống chút nước cho đỡ khàn, giọng em khàn lắm .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-100-a.html.]

Lương Thanh Thanh thoáng ngạc nhiên. Theo bản năng đưa tay sờ lên môi và cổ họng, cô ngờ chu đáo đến thế, để ý cả những đổi nhỏ nhặt của cô. Trong thoáng chốc, cô quên mất chuyện nhận lấy cốc nước. rơi mắt Phạm Diễn Hành, thành một nghĩa khác.

tráng cốc bằng nước sôi , nếu em ngại…”

Lời còn dứt, Lương Thanh Thanh đưa tay nhận lấy cốc nước, uống cạn một :

“Anh ? Em khách sáo đến mức đó. Khát khô cả .”

 

________________________________________

Nước ấm trôi qua khoang miệng chảy xuống cổ họng, nơi nào qua cũng như tưới mát một đợt hạn dài. Lương Thanh Thanh cảm giác như sống . Cô hai tay bưng cốc nước, chợt nhớ điều gì đó, ánh mắt sáng lên, bật :

“Anh còn nhớ mời em uống nước ngọt ?”

Hồi đó Phạm Diễn Hành ngại ngùng thế nào, cô vẫn nhớ rõ mồn một. Thấy cô say xe, đưa nước cho cô uống, nhưng nghĩ đến chuyện nam nữ khác biệt với chút tính sạch sẽ nên thôi, cuối cùng rút ví mua lon mới.

Vậy mà bây giờ, ngại đưa cốc nước của cho cô dùng. Thật kỳ lạ.

Nghe cô nhắc đến chuyện cũ, động tác đổ t.h.u.ố.c từ lọ tay của Phạm Diễn Hành khựng . Anh cũng nhớ , gương mặt thoáng hiện vẻ tự nhiên, gật đầu đáp:

“Nhớ…”

Nói , đưa chỗ t.h.u.ố.c trong tay mặt cô. Lương Thanh Thanh mấy viên t.h.u.ố.c trong lòng bàn tay rộng lớn , mỉm : “Xem , quan hệ của chúng gần gũi hơn nhiều .”

“Ừ, dù cũng là bạn bè sinh t.ử mà.” Phạm Diễn Hành , nửa đùa nửa thật.

Cô uống nước, nuốt viên thuốc, xuống. Cơ thể vẫn còn sốt, thở định, nhưng khóe môi cô cong lên, nửa khép mắt, khẽ :

“Chúng sẽ trở thành bạn nhỉ? Em bạn với .”

Loading...