Sở Kỳ thất vọng, nhưng qua cuộc trò chuyện đó, Lương Thanh Thanh mới hết sốt, cơ thể vẫn còn yếu, hiện còn đang mặc đồ bệnh nhân. Anh ép nữa, liền chuyển chủ đề:
“Vậy để mua.”
Anh để ý thấy Lương Thanh Thanh thích ăn sườn xào chua ngọt, ánh mắt cô thoáng qua thể qua mắt .
“Cái ...”
“Anh Cường, với Sở Kỳ , để em mời.” Phạm Diễn Hành cuối cùng cũng cởi xong cúc áo bệnh nhân, ngẩng đầu Lương Quân Cường sang Sở Kỳ.
“Đây là đầu gặp mặt, để mời là hợp lý.”
Sở Kỳ bĩu môi, suýt nữa buột miệng châm chọc một câu: mời á? Trên còn đồng nào ? Mời bằng gì?
bộ đồ bệnh nhân , nhớ tới tính cách nhỏ mọn ghi thù của đối phương, cuối cùng vẫn nhịn xuống, miệng.
“Còn mau ? Lề mề nữa là trời tối đấy.”
Phạm Diễn Hành híp mắt, giọng đầy mỉa mai.
Sở Kỳ nghẹn họng, đành chào Lương Quân Cường cùng rời khỏi. Đến cửa, bất ngờ đầu hỏi:
“Thanh Thanh, em kiêng món gì ?”
Nghe gọi tên, Lương Thanh Thanh lắc đầu: “Không .”
“Vậy món nào đặc biệt thích ăn ?”
“Gì cũng , em kén ăn.”
Lương Thanh Thanh mỉm dịu dàng. Có mời cơm, cô kén chọn chứ.
Lương Quân Cường liếc Sở Kỳ, trong lòng bỗng cảm thấy chút thoải mái. Rõ ràng trong phòng còn nhiều , chỉ hỏi mỗi Thanh Thanh, ý đồ rõ ràng như thế, .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-110-a.html.]
Đều là đàn ông với , vài chiêu trò nhỏ giấu ?
Dù khó chịu, nhưng nghĩ thì em gái cũng đến tuổi kết hôn, xinh thế , mấy gã đàn ông thô kệch trong thôn ai xứng với con bé. So , Sở Kỳ tuy nhiệt tình quá mức nhưng cũng là long phượng trong đám , là bạn của Phạm Diễn Hành, chắc chắn phẩm hạnh cũng đến nỗi nào.
Nếu thật sự ý với Thanh Thanh...
Chỉ cần quá phận, sẵn sàng ngơ, để mặc thể hiện.
Lúc , Lương Quân Cường nghĩ đến… còn Phạm Diễn Hành!
Sau khi Sở Kỳ và Lương Quân Cường rời khỏi phòng bệnh, trong phòng chỉ còn Lương Thanh Thanh, Phạm Diễn Hành và y tá.
Cô tránh ánh mắt, đưa tầm về phía Phạm Diễn Hành. Lúc đang cởi áo, nửa lộ , làn da ngăm khỏe quấn vài chỗ băng gạc thấm máu, trông vẻ đáng sợ.
điều khiến thể rời mắt là vóc dáng của – vai rộng eo thon, cơ thể gầy nhưng săn chắc. Với chiều cao hơn 1m8, đường cong sống lưng và cơ bụng đầy nam tính, chỉ nghiêng một chút cũng toát lên khí chất mạnh mẽ.
Ngay cả y tá cũng kìm , buột miệng:
“Cơ thể thật đấy, những vết thương thế hồi phục chắc cũng nhanh hơn thường.”
Phạm Diễn Hành đáp, chỉ liếc Lương Thanh Thanh. Bị ánh mắt bắt gặp, tim cô bỗng siết , vội , giấu ánh đang chăm chú quan sát . Hai má ửng đỏ, cô khẽ ho một tiếng xuống ghế.
Y tá nhanh xong băng, dặn dò vài câu rời .
Không khí trong phòng cũng theo bước chân y tá mà trở nên ái hơn. Trong tĩnh lặng , một loại cảm xúc mờ ám đang dần lan tỏa.
Lương Thanh Thanh l.i.ế.m môi khô, lén Phạm Diễn Hành.
Có lẽ vì t.h.u.ố.c xong, sắc mặt so với lúc nãy nhợt nhạt hơn, mang theo vẻ mệt mỏi bệnh tật, thế nhưng gương mặt càng khiến thể rời mắt.
"Nhìn gì ?"
Giọng trầm thấp kéo cô khỏi dòng suy nghĩ, Lương Thanh Thanh ngẩng đầu, đối diện thẳng với . Đôi mắt ngày thường linh động giờ dịu dàng đến lạ, cô trả lời mà hỏi ngược :