"Anh đau ?"
Có lẽ ngờ cô sẽ hỏi , ánh mắt Phạm Diễn Hành trở nên sâu xa, gần như do dự mà gật đầu:
"Đau."
Trong giọng còn ẩn chút ấm ức khó nhận , là cố ý khiến thương cảm là vô thức bộc lộ.
"Hay để em thổi cho nhé?"
Cô dậy, bước đến mặt , còn sợ hiểu liền dịu dàng giải thích:
“Hồi nhỏ em ngã, đều thế. Thổi một cái là hết đau.”
Cô đang dỗ như trẻ con.
Cảm nhận cô đến gần, cảm xúc trong lòng Phạm Diễn Hành cuồn cuộn trào dâng. Khi bàn tay mềm mại đặt lên vai , sự khát khao âm ỉ trong lòng bùng lên mãnh liệt. Hơi thở trở nên nặng nề hơn.
Anh đáp, Lương Thanh Thanh liền mặc định là đồng ý, mạnh dạn cúi xuống. Hàng mi dài khẽ run, chứng tỏ cô cũng chẳng bình tĩnh gì. Gió từ cửa sổ thổi , hòa với thở của cô phả lên da , xuyên qua lớp băng gạc.
Chỉ trong chớp mắt, cô cảm nhận cơ thể trở nên cứng đờ.
Tim cô đập thình thịch như trống đánh, tai lùng bùng tiếng thở gấp của , như cơn gió xé nát sự kiềm chế, khiến cả nhịp thở cô cũng loạn theo.
"Còn đau ?"
Lời dứt, cô cảm thấy mục đích đạt , đang định rút lui thì bất ngờ ôm chặt lòng!
Quá bất ngờ, cô kêu khẽ, đưa tay vòng lấy cổ . Ống tay áo rộng trượt xuống, để lộ cổ tay trắng ngần, lắc lư ngay mắt , khiến chỉ giữ lấy mà nâng niu.
Phạm Diễn Hành nghĩ .
Cảm giác khi chạm quả đúng như tưởng tượng – trơn mịn, mềm mại, dễ khiến đắm chìm.
Cúi đầu cô, bắt gặp ánh mắt đang mở to đầy kinh ngạc. Trong đó chút bối rối, chút thẹn thùng. Dường như cô ngờ hành động táo bạo đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-111-a.html.]
"Phạm… Phạm tri thức?"
Giọng cô run rẩy, lắp bắp.
“Không gọi là Diễn Hành ?”
Anh giải thích vì , chỉ nhíu mày sửa cách xưng hô của cô.
Cô rõ ràng là chủ động, giờ giả vờ , kéo giãn cách như .
Cứ như lúc ở đầu thôn, cô cố tình trêu chọc , khuấy đảo lòng bỏ chạy.
Phạm Diễn Hành nheo mắt. Anh hiểu rõ, cô nhóc giở trò .
Đây là trả thù cho thái độ tệ bạc của với cô lúc ban đầu ? Dù thì cô cũng kiểu cam chịu thiệt thòi.
Hay là... giống như , thật sự động lòng?
tình ý ẩn sâu trong đáy mắt cô quá đỗi mỏng manh.
Trong đầu Phạm Diễn Hành rối như tơ vò, chỉ một điều: lúc , sắp cô bức điên . Chỉ bất chấp tất cả mà kéo cô gần, cô nở nụ – dù chỉ một chút – với đàn ông khác.
Anh ngạc nhiên khi cô những suy nghĩ như , bởi vì bản vốn hạng gì cho cam.
Ban đầu, từng nghĩ sẽ từng bước một, vì rõ việc chiếm trái tim cô là chuyện hề dễ dàng.
sự xuất hiện của Sở Kỳ đảo lộn tất cả kế hoạch mới khởi động của .
Khoảnh khắc Lương Thanh Thanh chằm chằm Sở Kỳ như khắc trong não . Bề ngoài cố giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng ghen đến phát điên. Nếu thì cố ý để Sở Kỳ rõ suy nghĩ thật của ?
Sở Kỳ đúng là đồ ngốc, còn dám vọng tưởng tranh giành với , quên rằng, thứ – bao giờ rơi tay khác.
“Anh bỏ .”
Gọi là “ Diễn Hành”? Nghĩ tới cách gọi , Lương Thanh Thanh chợt thấy buồn nôn. Trước đây cô từng gọi như ?