“Em thấy trong thế nào? Chiều nay thấy em ho nữa.”
Lương Thanh Thanh lắc đầu:
“Đỡ nhiều . Uống hết t.h.u.ố.c bác sĩ kê chắc là khỏi.”
Bệnh cô cũng chỉ do hôm qua sốt cao quá, giờ ngủ dậy thấy nhẹ hẳn.
“Chờ quần áo khô, em sẽ bộ đồ bệnh nhân .”
Nếu đồ để , cô bỏ bộ từ sớm. Mặc thế trông cứ như bệnh nặng lắm .
“Không cần đợi quần áo khô.”
“Hả?”
Cô nghiêng đầu, ngơ ngác.
Phạm Diễn Hành bế cô xuống giường bệnh dậy, lấy từ túi đồ đặt tủ đầu giường một chiếc váy suông vải kẻ ô xanh trắng. Nhìn qua thấy rẻ, cổ áo còn viền một lớp ren tinh tế.
Với từng khoác lên đủ loại váy áo hàng hiệu thời hiện đại như Lương Thanh Thanh, kiểu dáng chiếc váy đúng là phần thời, đường cắt may cũng quá mức kín đáo, thực sự lọt nổi mắt cô.
nếu đặt trong bối cảnh hiện tại, đây là món đồ mà bất kỳ cô gái thành phố nào cũng . Hơn nữa, giá cả hề thấp.
Lúc cô mới sực nhớ, hình như lúc nãy Sở Kỳ Phạm Diễn Hành nhờ mua một chiếc váy suông. Chỉ là lúc đó cô bánh kem và đào cuốn hút nên chẳng để tâm, cũng ngờ chiếc váy đó là mua cho cô.
“Mặc cái .”
Phạm Diễn Hành đưa váy cho cô.
Vải váy sờ mềm, còn thoải mái hơn bất kỳ bộ quần áo nào cô từng mặc từ lúc tới Đại Bình thôn.
“Tặng em ?”
Lương Thanh Thanh rõ ràng mà vẫn hỏi, ánh mắt ánh lên tia tinh nghịch. Phạm Diễn Hành mỉm gật đầu.
“Cảm ơn, em khách sáo .”
Cô vui vẻ nhận lấy, nụ rạng rỡ như hoa, lông mày cong cong đầy ưng ý.
“Em thích lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-115-a.html.]
Bây giờ rõ tâm ý của Phạm Diễn Hành, chi bằng nhận lấy cho thoải mái. Cô vui vẻ nhận quà, cũng sẽ vui vẻ tặng, về càng thêm lý do để chủ động thể hiện.
Thấy cô rạng rỡ, Phạm Diễn Hành nhẹ nhõm hẳn. Cô thích là , còn sợ cô thích.
“Hay là mặc thử xem , còn kịp đổi.”
Cửa hàng bách hóa thời nay cũng giống như các trung tâm thương mại thời hiện đại, chỉ cần hóa đơn là đổi .
“Được.”
Lương Thanh Thanh gật đầu. Váy mua với giá cao thế , tất nhiên , thì uổng tiền quá.
“Vậy ngoài , em ở đây luôn.”
Cô cầm chiếc váy xanh trắng, ngắm nghía mãi rời mắt. Gương mặt trắng nõn nghiêng nghiêng, đến mức khiến thể liếc thêm vài .
Có lẽ vì thấy vẫn đó , cô mới ngẩng lên liếc , ánh mắt lúng liếng, nhẹ nhàng trách:
“Còn ngoài ?”
Phạm Diễn Hành vội thu ánh mắt , khẽ :
“Anh ngoài canh cho em.”
Nói xong, cài cúc áo khoác, xoay bước nhanh ngoài.
Chờ khỏi, Lương Thanh Thanh mới kéo rèm cửa, bắt đầu đồ. Tiếng vải soàn soạt vang lên giữa căn phòng yên tĩnh, lọt cả tai Phạm Diễn Hành đang ngoài cửa.
Nếu kỹ sẽ thấy, vành tai đỏ lên từ bao giờ.
Không qua bao lâu – vài phút, khi còn lâu hơn – cuối cùng bên trong vang lên tiếng gọi nhỏ nhẹ:
“Em xong .”
Phạm Diễn Hành hít sâu một , xoay đẩy cửa.
Tiếng "cọt kẹt" vang lên khi cửa mở, hình bóng con gái bên trong lập tức lọt tầm mắt .
Ngay khoảnh khắc , thở chợt nghẹn – thì câu “ vì lụa” hề sai.
Anh luôn Lương Thanh Thanh , nhưng hôm nay, cô trong chiếc váy đến mức khiến lặng thinh. Khác với phong cách năng động ngày thường, chiếc váy dài tôn lên vẻ dịu dàng thanh thoát của cô, ánh sáng xuyên qua rèm rọi lên gò má trắng hồng, khiến cô càng thêm rạng rỡ.