Cô , quản, mà là cảm thấy quản thì hơn. Ban đầu, tác hợp em gái với Sở Kỳ, nhưng suy nghĩ manh nha bao lâu, nhận gì đó đúng giữa Phạm Diễn Hành và em gái .
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng từ bỏ ý định cũ, chuyển hướng nhắm Phạm Diễn Hành.
Lý do cũng chẳng gì khó đoán, nếu là khác ở vị trí , lẽ cũng sẽ lựa chọn như .
Thứ nhất, và Diễn Hành quen lâu, ít nhiều cũng hiểu rõ tính cách và gia thế của . Nếu thích em gái, còn chủ động theo đuổi, chắc chắn sẽ trách nhiệm, tương lai em gái sẽ thiệt thòi.
Hơn nữa, trong thời gian sống chung, rõ tất cả. Tính tình em gái khó chiều, nhưng Diễn Hành là một trong ít thể chịu đựng .
Nói khó một chút, đó bao dung, mà là dung túng!
Thứ hai, vẫn luôn canh cánh chuyện hai môi chạm môi trong đêm hôm đó. Anh là cổ hủ, dù lúc đó là đang cứu nhưng vẫn thấy thoải mái, càng hiểu lời đồn trong thôn chắc chắn ít. Nếu hai đến với , thì đúng là kết cục nhất.
Thứ ba, rõ thái độ của nhà đối với Diễn Hành. Nói là ân cần cũng sai, chắc chắn họ sẽ phản đối chuyện hai , thậm chí còn nhiệt tình ủng hộ.
Lương Quân Cường tìm lý do gì để chia rẽ họ, nên mới lựa chọn ngơ. Anh cũng , Diễn Hành chắc chắn hiểu điều đó, nên mấy ngày nay mới hề che giấu ý đồ của với em gái.
Anh cụp mắt, đợi đến khi bên còn động tĩnh gì nữa mới giả vờ như chuyện gì, tới giúp mở nắp hộp cơm cuối cùng.
Mùi thơm lập tức lan tỏa khắp phòng. Nước dùng xương hầm pha mỡ lợn nền, mì sợi rắc hành lá và rau xanh, ngon mắt thơm nức, khiến nuốt nước miếng ừng ực.
Quan trọng nhất là bát mì trắng tinh còn đặt một quả trứng trần, lòng đỏ vàng ươm ngấm nước dùng, theo động tác mở nắp mà lăn qua lăn mấy vòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-127-a.html.]
Ngoài ba bát mì, còn một bát canh gà vàng óng, chỉ nước mà còn mấy miếng thịt gà to, thêm vài quả táo tàu đỏ au nổi lềnh bềnh. Mùi thơm đậm đà quyện cùng nóng bốc lên tận mũi, chỉ thôi khiến thèm thuồng.
Mắt Lương Quân Cường trợn tròn, đầu lưỡi vô thức l.i.ế.m liếm, nuốt nước miếng hỏi theo bản năng:
“Em lấy phiếu lương thực với phiếu thịt ?”
“Anh Diễn Hành cho em đấy, bảo em mua, là ăn bồi bổ cho mau khỏi.”
Lương Thanh Thanh chẳng chút do dự, trực tiếp đẩy hết công lao cho Phạm Diễn Hành. “Chàng trai chịu đạn” liếc cô một cái, gật đầu đồng tình.
Nghe , Lương Quân Cường đành nuốt hết những lời đang định .
“Vậy mua nhiều như để gì? Anh ốm đau gì, ăn uống qua loa là , cần gì ăn uống thế , lãng phí tiền bạc vô ích.”
Trước lời phần “phá hỏng bầu khí” của Lương Quân Cường, Lương Thanh Thanh bĩu môi, nên đáp thế nào, đành giả vờ như thấy. Quả nhiên, giây tiếp theo, Phạm Diễn Hành lên tiếng:
“Quân Cường, với Thanh Thanh chăm sóc em mấy ngày nay, em cũng nên cảm ơn hai . Chỉ là chút đồ ăn thôi mà, đừng khách sáo với em.”
“...”
Thấy hai chẳng mấy để tâm, Lương Quân Cường cũng thêm gì, đành ngậm miệng im lặng.
Anh ăn nhanh, mấy chốc xong bát mì. Mím môi hai cái, trong lòng chỉ cảm thán: tiền thật , thể ăn mì trắng, còn cả trứng gà. Nếu như đây, nào dám nghĩ tới? từ khi ở huyện thành đến giờ, chỉ ăn những thứ đó, mà còn thịt, đào để ăn, sữa lúa mạch để uống...