Chưa hết câu, Lương Thanh Thanh bỗng “á” lên một tiếng, theo bản năng túm lấy vạt áo n.g.ự.c , cả ngã xuống giường bệnh. Đầu óc choáng váng, tiếng hộp cơm rơi xuống bàn kéo cô về thực tại. Đợi khi rõ cảnh mắt, thở cô bắt đầu dồn dập.
Bàn tay mềm mại nhét một bàn tay to lớn, mười ngón tay đan chặt. Dù lực mạnh, nhưng cảm giác giam cầm khiến cô thể rút . Cô thử cử động, nhưng tay vẫn giữ chặt nguyên vị trí.
Người đàn ông cúi xuống chống tay bên cạnh cô. Xương mày rậm, sống mũi cao thẳng, cấu trúc khuôn mặt hảo, hàng mi dày khẽ khép , che khuất cảm xúc trong mắt. Ngay khi cô đầu, liền thấy yết hầu rõ ràng nơi cổ , liên tục chuyển động.
“Phạm Diễn Hành, , gì ?”
Lương Thanh Thanh hiểu tại đang uống canh đè xuống giường, trong đầu rối loạn, chỉ đành mở miệng hỏi .
giọng vốn dĩ mềm mại lúc run rẩy rõ rệt, dễ dàng khác nhận cô đang bất an.
“Gọi Diễn Hành thêm một nữa?”
Giọng khẽ nâng ở cuối câu, mang theo chút lười biếng, trầm thấp đến mức khiến mềm nhũn cả .
Nghe , Lương Thanh Thanh mới hồn. Gương mặt đỏ bừng, há miệng , nhưng lưỡng lự thành lời. Tuy bình thường cô cũng trêu chọc , nhưng trong một chuyện khá rụt rè, ví dụ như cách gọi “ Diễn Hành”.
Tính mấy ngày nay cô cũng mới chỉ gọi đúng một .
Và đó là vì “hầu hạ” cô uống canh.
“Hửm?”
Anh kéo dài âm cuối, như thúc giục. Ngón tay vô tình lướt qua mu bàn tay cô, khiến cô bất giác rụt cổ . Nhịp tim cũng vì thế mà tăng nhanh, nhanh đến mức cô cảm giác chắc chắn thấy.
Gương mặt cô càng đỏ hơn, thở gấp gáp, bộ n.g.ự.c căng tròn theo tư thế mà càng thêm rõ ràng, phập phồng mắt . Ánh mắt Phạm Diễn Hành càng thêm sâu thẳm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-129-a.html.]
“Anh buông em , em khó chịu quá.”
Lương Thanh Thanh vốn nũng. Nếu là bình thường, dù thật sự khó chịu , Phạm Diễn Hành nhất định sẽ buông cô . lúc , đôi mắt long lanh đang đảo qua đảo , trông chẳng vẻ gì là khó chịu, bỗng buông nữa.
“Em gọi một tiếng, sẽ buông.”
Thấy Phạm Diễn Hành chịu nhượng bộ, Lương Thanh Thanh lập tức trừng mắt, cau mày với vẻ thể tin nổi. Phản ứng của trái ngược với những gì cô tưởng tượng, khiến cô nhất thời luống cuống. cô cũng chịu cúi đầu , liền hếch mặt :
“Anh buông , em sẽ gọi.”
Câu dứt, tay Phạm Diễn Hành khẽ nới lỏng một chút. Lương Thanh Thanh còn kịp thở phào thì lập tức siết chặt hơn hai phần. Nhìn thấy phản ứng của cô, khẽ :
"Thanh Thanh, mắc lừa nữa ."
Ai mà , mấy ngày nay cô dùng chiêu để lừa bao nhiêu .
Lương Thanh Thanh cũng nghĩ đến điều đó, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nghẹn họng phản bác .
Ánh nắng ấm áp lâu ngày gặp xuyên qua khung cửa sổ, rọi căn phòng, phủ lên hai . Thân thể nóng bỏng áp sát , thở ấm nóng phả lên chóp mũi, lướt qua đầy ẩn ý, như một chiếc lông vũ mềm mại khẽ vuốt lên tim.
Lương Thanh Thanh khó mà kiềm chế , khẽ nghiêng đầu để lộ chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh tinh tế. Nhịp tim rối loạn như trống dồn, cô hít sâu một , hiếm khi yếu đuối như :
"Em gọi là chứ gì."
Tim Phạm Diễn Hành như lỡ mất một nhịp. Không ngờ cô dễ dàng thỏa hiệp như . Hắn cứ nghĩ ít nhất còn mài giũa thêm một thời gian nữa mới như ý. Kết quả thật khiến mừng rỡ, liền nhếch môi: