70 Người Đẹp Làm Tinh Ôm Lấy Đại Lão - Chương 133: A

Cập nhật lúc: 2025-12-12 11:30:11
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời nắng lên, nhiệt độ cũng tăng theo, nóng đến mức ai nấy đều mệt mỏi. lúc đó, một chiếc xe công nông về làng trờ tới, Lương Thanh Thanh vội leo lên , chọn chỗ khuất nắng. Chuyến quá vội, đến cái ô cũng kịp mang, chỉ thể dùng áo trùm đầu để che.

Phạm Diễn Hành lặng lẽ chen Lương Quân Cường , định cạnh cô, đó thoải mái xuống, hỏi nhỏ:

“Đưa cầm giúp chai nước nhé?”

Lương Thanh Thanh gật đầu, đưa chai cho . Hai hành động tự nhiên, chẳng màng ánh mắt xung quanh. Mãi đến khi lên tiếng, bầu khí mới đổi.

“Đây chẳng thanh niên trí thức Phạm ? Xuất viện ?”

Người hỏi là Triệu Thắng, từng cùng nhóm với Phạm Diễn Hành. Dù chỉ mới chuyện dăm ba câu, cũng thể gọi là thiết. Thấy ông bắt chuyện, Phạm Diễn Hành phần bất ngờ nhưng vẫn gật đầu, giọng điệu ôn hòa:

“Vâng, hôm nay xuất viện.”

“Xuất viện là , hôm đó tình hình căng thẳng lắm, giờ nghĩ vẫn còn thấy sợ.”

Triệu Thắng , ánh mắt liếc về phía Lương Thanh Thanh đầy hàm ý:

“May mà cô gái nhà họ Lương chăm nom, thì chắc khỏe nhanh như .”

 

Vừa dứt lời, sắc mặt Phạm Diễn Hành vốn đang bình tĩnh bỗng lạnh , ánh mắt sắc như d.a.o chằm chằm Triệu Thắng, khóe môi khẽ nhếch lên nụ nhạo:

“Mắt ông mù ? Anh Quân Cường nhà sờ sờ đó, ông thấy ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-133-a.html.]

Câu chẳng chút khách khí nào, hề nể mặt Triệu Thắng. với loại mặt dày, thích lo chuyện bao đồng như ông , cũng chẳng cần khách sáo.

Nghe , Lương Thanh Thanh bật thành tiếng, tựa thành xe, ánh mắt lười biếng Triệu Thắng, nhưng bên trong lạnh lẽo đến rợn .

Lương Quân Cường lập tức bật dậy, gân guốc cánh tay nổi lên cuồn cuộn. Thân hình cao lớn của trong chớp mắt bao trùm lấy Triệu Thắng, khiến ông sợ hãi lùi ngay về . Trong lòng ông hối hận thôi vì ngu ngốc mặt hùng rơm”.

Sao ông thể quên mất nhà họ Lương còn gã trai to xác chứ? Ai mà dám bắt nạt em gái , đó cứ chờ lĩnh đòn!

Lương Quân Cường dáng vẻ co rúm, nhát gan của Triệu Thắng, trong lòng lạnh: Gan hùm mật gấu kiểu đó mà cũng dám lớn tiếng huênh hoang?

“Làm ? Ông gây chuyện ?”

“Không , , chỉ đùa thôi mà.” Triệu Thắng nuốt nước bọt, lén nắm đ.ấ.m to như bao cát của Lương Quân Cường đang siết chặt, gượng gạo, liên tục chối hai .

“Giữ mồm giữ miệng.” Giọng trầm thấp của Phạm Diễn Hành vang lên, ẩn chứa sát khí thể xem thường. Đôi mắt nheo , ánh lạnh như băng.

Thời tiết oi bức là thế, mà Triệu Thắng cảm thấy lạnh toát, lưng ướt đẫm mồ hôi, áo dính sát da. Thứ cảm giác áp bức , khi nãy dù Lương Quân Cường uy h.i.ế.p bằng vũ lực cũng từng cảm nhận rõ ràng như .

Triệu Thắng vội cúi đầu, gật lia lịa. Những khác trong xe thấy rõ bộ cảnh tượng, chẳng ai dám hé miệng thêm nửa câu. Vì thế, dọc đường về làng, chiếc xe im lặng như tờ. Không , Lương Thanh Thanh hiếm khi say xe.

Chiếc xe công nông lắc lư tiến làng, khi xuống xe, cả nhóm thẳng về nhà họ Lương. lúc đó trong nhà đều đang ngoài đồng, trong nhà ai. Lương Quân Cường bèn chạy ruộng tìm Mã Tú Chi lấy chìa khóa.

May mà ở nông thôn thói quen khóa cổng. Lương Thanh Thanh và Phạm Diễn Hành tạm chiếc ghế gỗ ở hành lang, trò chuyện đôi câu.

Loading...