70 Người Đẹp Làm Tinh Ôm Lấy Đại Lão - Chương 134: A

Cập nhật lúc: 2025-12-12 11:30:12
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thời tiết còn nóng hơn khi mưa nữa.”

Lương Thanh Thanh chằm chằm xuống sân. Trước đó nơi còn lầy lội bùn đất, mưa dứt vài hôm, nay trời nắng gắt, mặt sân khô ráo như cũ. Hơn nữa thể thấy Mã Tú Chi và ngày nào cũng quét tước sạch sẽ, nơi nào cũng gọn gàng tinh tươm.

Phạm Diễn Hành vẫn chăm chú gương mặt cô. Nghe , cô sợ nóng, liền dịu giọng an ủi:

“Qua tháng Mười là trời dịu .”

Ai ngờ Lương Thanh Thanh thở dài một tiếng, vẻ mặt như đưa đám:

“Thế thì còn tận hai tháng nữa cơ mà…”

“Ừm.”

Anh gật đầu, trong đầu bất giác hiện lên chuyện xảy xe công nông khi nãy. Im lặng một lúc, vẫn mở miệng:

“Xin , chuyện lời đồn trong làng…”

Còn hết câu, Lương Thanh Thanh ngắt lời:

“Chuyện đến đột ngột, của , xin gì?”

Cô chống cằm, ngước mắt , giọng bình thản:

“Chỉ là lời đồn thôi mà, giờ từng mấy ông chú bà thím trong làng dựng chuyện. Em quen .”

Nhìn dáng vẻ như chẳng buồn để tâm của cô, Phạm Diễn Hành cảm thấy trong lòng nghèn nghẹn, khó chịu nên lời. Cổ họng như thứ gì đó bóp nghẹt, khiến hít thở cũng khó khăn.

lúc , tiếng động ngoài sân — Lương Quân Cường về, theo là Mã Tú Chi lâu gặp.

“Mẹ!”

Ánh mắt Lương Thanh Thanh lập tức sáng rực. Cô bật dậy khỏi ghế, chạy đến ôm chầm lấy Mã Tú Chi, giọng nũng nịu vang lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-134-a.html.]

“Mẹ con nhớ đến thế nào .”

Một câu khiến Mã Tú Chi cảm động cầm nước mắt. Hốc mắt lập tức ươn ướt. Bà dang tay ôm con gái thật chặt, nhưng nghĩ đến việc từ ruộng về, tay còn bẩn kịp rửa, liền ngập ngừng:

“Ôi chao, cũng nhớ con lắm. con mau buông tay , bẩn, lát nữa con dính bẩn theo bây giờ.”

“Quần áo bẩn thì , con quan tâm. Con nhất định ôm !”

Lương Thanh Thanh bĩu môi, như thể cố tình nũng nịu. Có lẽ thấy ngại, cô còn chủ động đặt tay bà lên eo , hùng hồn:

“Nếu ngay cả ruột của mà cũng chê, thì còn là con nữa ?”

“Chỉ con mới ngọt ngào như thế thôi! lát nữa giặt quần áo cho con đấy.”

Mã Tú Chi miệng thì trách yêu, nhưng tay siết chặt thêm một chút.

Đây là đầu con gái xa nhà lâu đến , nhớ là dối lòng.

Hai con ôm thật lâu trong sân mới chịu buông . Mã Tú Chi nắm tay Lương Thanh Thanh, kỹ từ xuống , ánh mắt ngừng dừng nơi gương mặt con gái. Câu “Gầy ” nghẹn mãi nơi cổ họng .

Ngược , bà cảm thấy mấy ngày gặp, Lương Thanh Thanh còn tròn trịa, đầy đặn hơn . Cả tỏa sáng, đôi mắt to tròn long lanh, thần thái rạng rỡ, giống như trải qua khổ sở gì.

Đang định mở miệng hỏi vài câu, thì giọng bên cạnh thu hút sự chú ý của bà.

“Dì.”

Quay đầu , bà thấy Phạm Diễn Hành đang cạnh chỗ Lương Thanh Thanh . Dáng cao lớn suýt chạm tới xà ngang hành lang. Bộ quân phục cộc tay màu xanh lục càng tôn thêm vẻ nghiêm nghị, mái tóc ngắn ngày nào dài một chút, trông bớt lạnh lùng, thêm vài phần nho nhã thư sinh.

Nhìn chẳng chút nào giống mới ốm dậy, ngược giống như đang trong giai đoạn “xuân phong đắc ý”.

Nếu tận mắt thấy đào lên từ đống đất, hai đứa con bà chăm sóc suốt bao ngày, thì giờ phút , Mã Tú Chi thật sự tưởng chuyện huyện .

Loading...