Đầu ngón tay dường như lướt qua răng cô. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đủ khiến ghi nhớ.
“Ngọt ?”
Phạm Diễn Hành dường như chẳng để tâm đến sự đụng chạm mập mờ ban nãy, ánh mắt rực rỡ, tràn đầy vẻ đắc ý khi đạt mục đích, sâu thẳm và nóng bỏng, như thể chỉ cần liếc qua cũng khiến tan chảy trong đó.
“Ngọt.”
Vô thức trả lời xong, Lương Thanh Thanh khựng , lập tức tức giận:
“Ai cho đút chứ? Đừng mà tự đa tình!”
“À? Không ?” Phạm Diễn Hành vẻ tổn thương, nụ biến mất, hàng mi dài rũ xuống trông đáng thương. “Vậy thì trả cho , em tự bóc .”
Lương Thanh Thanh đầu thấy bộ dạng , nhất thời rõ thật sự giận .
Lâu dần, cô bắt đầu nghi ngờ liệu quá nặng lời . Người bụng đút kẹo cho cô ăn, kết quả còn cô mắng một trận...
Cô khẽ ho một tiếng, xoa dịu khí, gượng:
“Trả kiểu gì , miệng em còn .”
Nói xong, cô lè lưỡi . Trên đầu lưỡi hồng hào vẫn còn dính một lớp sữa trắng. Hai gam màu đối lập tạo nên sự tương phản rõ rệt, vô cùng thu hút.
Trong mắt Phạm Diễn Hành, màu đen như cuộn trào. Cảm xúc giả vờ buồn bã tan biến trong nháy mắt.
Giữa gian lặng im, gói kẹo rơi xuống đất, phát tiếng giòn tan. Đến lúc Lương Thanh Thanh nhận khí gì đó bất thường, thì cả nửa kéo nửa bế đẩy phòng.
Cánh cửa gỗ đóng . Trong tích tắc, căn phòng tối sầm.
Tim Lương Thanh Thanh đập thình thịch. Cô ngẩng đầu thì bên má cảm nhận một vùng mềm mại mang theo thở nóng rực.
Cô theo phản xạ nghiêng đầu né tránh, khiến cả Phạm Diễn Hành cứng đờ. Một lúc mới dám khẽ nắm lấy ngón tay cô. Cô giãy nhẹ hai , liền dừng tay, dám động đậy.
Đầu ngón tay khẽ run.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-140-a.html.]
Anh hít sâu một , tâm trí mơ hồ ban nãy lập tức tỉnh táo . Cảm giác hối hận và áy náy như một bàn tay vô hình siết chặt cổ họng, khiến ngay cả việc hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Phạm Diễn Hành lùi hai bước, kéo giãn cách giữa hai . Anh há miệng, nhưng giải thích từ , đành khàn giọng :
“Xin , là của .”
Là quá xúc động mà vượt qua giới hạn. Là sự thiếu tôn trọng cô, cũng là sự xem nhẹ mối quan hệ .
Không ai lên tiếng.
Bàn tay buông thõng bên hông từ từ siết . Ngực căng tức, gần như thở nổi. Anh nhắm mắt, hàng mi run rẩy.
Bầu khí đẽ , phá tan.
“Thanh Thanh, xin .”
Lời xin một nữa vang lên. Lúc Lương Thanh Thanh mới phản ứng. Cô bước tới một bước, dùng ngón trỏ móc lấy ngón cái , tay khẽ phủi má — chỗ hôn.
“Ai bảo xin ?”
Giọng cô nhẹ nhàng, mềm mại, chẳng hề chút tức giận, ngược còn mang theo một tia ngượng ngùng.
Phạm Diễn Hành chợt ngẩng đầu. Cô gần. Mũi hai gần như chạm . Anh thể thấy rõ vành tai đỏ rực của cô, hàng mi run rẩy, đuôi mắt cong cong cũng đỏ ửng, thở hỗn loạn.
Giống như đang giận dỗi, mà cũng giống như… động tình.
“Em chỉ sợ thôi. Đây là đầu tiên đàn ông hôn.”
Cô sẽ thừa nhận rằng khi hôn lên má , tim cô đập nhanh đến mức nào, càng thừa nhận mong chờ hành động kế tiếp của .
Chỉ là, đàn ông chẳng hiểu tí tình thú nào giữa nam nữ.
Ngay cả việc cô cố ý trêu chọc, cũng hiểu, còn dọa đến mức liên tục xin .