Hành động của cô chính là một câu trả lời.
Nếu Tùng T.ử cắt ngang, lẽ giờ hai xác nhận quan hệ .
Nghĩ , Phạm Diễn Hành liếc cửa, chút tức giận khóa chốt , đó ngoan ngoãn đến tủ. Vì quá cao nên tủ vẫn lộ một khúc đầu, khom xuống.
Trông vô cùng... tủi .
Lương Thanh Thanh dám bật , chỉ mím môi, thò đầu ngoài. Sau khi xác định mở cửa mà Tùng T.ử thể thấy gì, cô cúi đầu chỉnh tóc tai quần áo, giả vờ mới tỉnh ngủ, ngáp kéo cửa.
“Tùng Tử, ai tìm cô ?”
Thấy cô út tỉnh, Tùng T.ử chút áy náy, xoa tay, định mở miệng thì trong sân vang lên tiếng gọi quen thuộc:
“Thanh Thanh!”
Lương Thanh Thanh theo hướng giọng , thấy Khâu Tiểu Yến lâu gặp.
Cô gái mặc quần đùi, áo ngắn vá chằng vá đụp, lẽ vì nên ống quần ngắn cũn, khuôn mặt nắng đỏ ửng, đôi mắt tròn sáng rỡ khi thấy cô. Trên lưng là cái gùi, bên trong đầy mỡ lợn — chắc là tiện tay mang theo lúc .
Quả nhiên, Khâu Tiểu Yến quanh sân, xác định ai mới bước , thẳng đến bên cô, thiết hỏi:
“Thanh Thanh, về từ huyện nên tớ lén chạy đến xem một chút. Cậu chứ?”
“Tớ .”
Lương Thanh Thanh trả lời, ánh mắt thoáng hiện vẻ ngượng ngập.
Dù cô cũng nguyên chủ, thể tiếp tục đóng vai kiểu tiểu thư thiết với nha . Trước giờ cô vẫn cố ý giữ cách với Khâu Tiểu Yến, may mà cô bận việc ruộng vườn nên cũng ít lui tới.
Tính , từ vụ việc ở ruộng đậu, hai cũng từng gặp riêng. Bình thường trong thôn chạm mặt thì cũng chỉ chào từ xa.
Vì thế, Khâu Tiểu Yến đột nhiên chạy đến thăm, khiến cô phần bất ngờ, trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-143-a.html.]
Bởi vì cô , nếu bắt gặp, trừ công điểm là chắc. Đến lúc đó, cay nghiệt của Khâu Tiểu Yến sẽ giày vò cô như thế nào, cần nghĩ cũng .
Nghĩ , Lương Thanh Thanh nhịn nhíu mày:
“Sao đợi tan ca hãy đến? Bị trừ công điểm thì ?”
Khâu Tiểu Yến lắc đầu:
“Tan ca tớ còn nhặt củi, tớ bảo thế.”
Những ngày gần đây, vì mưa lũ, thôn dời giờ tan ca muộn hơn một tiếng, lúc đó trời gần tối. Khâu Tiểu Yến tranh thủ thời gian nhặt củi, còn dư thời gian đến thăm bạn.
Người , chẳng nào thương con. với Khâu Tiểu Yến, câu thật chua chát.
“Mẹ quá đáng ? Không sợ xảy chuyện núi ?”
Lương Thanh Thanh siết chặt tay, tức đến mức ánh mắt cũng dấy lên tia thương cảm.
Nghe , Khâu Tiểu Yến chỉ khẽ kéo khóe môi, nụ còn khó coi hơn cả :
“Con gái đáng giá… xảy chuyện thì cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi. Mẹ tớ với trong nhà, sẽ ai quan tâm .”
Nói xong, nghĩ đến mặt là ngoại lệ, Lương Thanh Thanh nhà họ Lương nâng niu như trứng mỏng, đến cả hai trai cũng nhường nhịn cô.
Nghĩ đến đây, sợ chọc Lương Thanh Thanh vui, Khâu Tiểu Yến chủ động an ủi: “Chờ lấy chồng sẽ thôi.”
nếu lấy , thì lẽ còn chẳng bằng ở nhà họ Khâu.
Nghĩ đến lời hứa từng lâu đó, mặt Khâu Tiểu Yến bất giác đỏ bừng, khẽ ho một tiếng để che sự ngại ngùng, :
“Thanh Thanh, hai ngày nữa rảnh sẽ đến tìm , giờ về việc .”
Lần hiếm hoi lời , Lương Thanh Thanh còn thấy phản cảm với sự tiếp cận của Khâu Tiểu Yến nữa. Cô gật đầu, đáp: “Cậu về nhanh .”