tại với cô? Không , thì cô mãi mãi cũng sẽ nhiều như vì cô.
Bởi vì nếu cô phận và xuất của Phạm Diễn Hành, thì đến lúc cô cũng sẽ giống như khác, cho rằng đây là quyết định của cấp , chứ vì cô mà dốc lòng dốc sức đến mức .
Chẳng lẽ Phạm Diễn Hành vẫn để cô phận của ? Hay là kiểu chỉ âm thầm hi sinh mà mong báo đáp?
Dù trong lòng rối như tơ vò, nhưng bước chân Lương Thanh Thanh vẫn vững vàng, cô từ tốn bước lên bục cho đến khi cạnh đội trưởng.
"Thực còn một chuyện nữa khen ngợi đồng chí Lương Thanh Thanh!"
Tạ Khánh Bảo nét mặt rạng rỡ, giọng điệu đầy xúc động:
"Trước trận mưa lớn, việc chuẩn bao cát, vật liệu chống thấm, cả việc nạo vét rãnh thoát nước... đều là ý kiến của đồng chí Lương Thanh Thanh! Là đội trưởng, thể giành công lao của một cô gái. Nếu cô nhắc nhở công tác phòng ngừa, thì làng chúng thể kịp thời giảm thiểu thiệt hại. Nếu ..."
Những lời đó ông hết, nhưng ai cũng hiểu rõ: nếu nhờ lời cảnh báo của Lương Thanh Thanh, thì thể kho lương thực của làng nước lũ cuốn trôi. Nghe làng bên cạnh vì chuyện mà lãnh đạo xã khiển trách nhiều ngày, thậm chí còn làng xảy c.h.ế.t .
Bây giờ nghĩ vẫn còn thấy sợ!
Lời của Tạ Khánh Bảo cũng gợi ký ức cho – đúng là lúc đó Lương Thanh Thanh nhiều nhắc nhở chuẩn kỹ càng mưa. Ánh mắt bây giờ đều đổ dồn về hình mảnh mai bục, thần sắc đổi hẳn.
Nói nhỏ thì cô giúp cả làng tránh tổn thất lớn, mà lớn thì đó chính là cứu mạng!
Không sai, năm nay mà mất mùa thì chẳng khác nào chờ c.h.ế.t đói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/70-nguoi-dep-lam-tinh-om-lay-dai-lao/chuong-166-a.html.]
Vừa dứt lời, trưởng thôn liền tiến lên tặng bó hoa hồng tươi, phía còn hai trai khiêng lên gạo, dầu và một tảng thịt heo lớn.
"Ban đầu định để đến đại hội cuối tháng mới khen thưởng, nhưng hôm nay nhân dịp thì công bố luôn!"
Nói thì , nhưng ánh mắt Tạ Khánh Bảo khẽ liếc mấy vị lãnh đạo huyện bên cạnh, hàm ý trong đó chẳng cần cũng rõ.
Lương Thanh Thanh khẽ cong môi. Nếu Tạ Khánh Bảo ghi điểm mặt lãnh đạo thì cô cũng sẵn sàng phối hợp. Cô hắng giọng, nhận lấy cái loa từ tay ông, từ lãnh đạo trung ương đến các cấp địa phương, từ trưởng bối trong nhà đến từng dân, cô đều cảm ơn sót một ai.
Từng lời như ngọc rơi, lưu loát mạch lạc, chút vấp váp. Không chỉ dân làng phía ngẩn ngơ cô , mà đến cả các lãnh đạo bục – những vốn quen với cảnh trường – cũng nhịn mà mỉm .
Bọn họ từng thấy ai thể nịnh khéo đến mức thanh tao như ! dù thế, ai mà chẳng thích lời ?
Trong đám đông, Phạm Diễn Hành dùng tay che miệng, giấu nụ nơi khóe môi.
Lời dứt, Lương Quân Cường là đầu tiên dậy vỗ tay, mặt đầy vẻ tự hào, đến những khác trong nhà họ Lương cũng lên, tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường.
Nói quá!
Bọn họ thật sự ngờ Thanh Thanh giỏi đến thế! Trước mặt bao còn cảm ơn sự chăm sóc của gia đình nữa! Trong lòng ấm áp vô cùng, thậm chí đôi mắt cũng cay xè, như gì đó sắp trào .
Nhìn nhà họ Lương nở mày nở mặt, còn nhiều phần thưởng như , những khác dù đỏ mắt ganh tị cũng công nhận, ai bảo họ đầu óc và dũng khí như ?